Đầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 12
topicĐầu Gấu Thích Khóc Nhè - Chương 12 :
Sau khi đến dưới lầu ký túc xá của Diệp Tận, tôi gọi điện cho cậu ta.
"Tôi đến rồi, đi xuống."
Cậu ta làu bàu: "Không muốn…”
"Đi xuống..."
Giọng nói qua điện thoại của cậu ta trầm đục hơi.
"Đã tắm rồi, không muốn xuống nữa, có gì thì bạn gọi nói qua điện thoại đi."
Tôi không còn kiên nhẫn, nói: "Cho bạn 5 phút, xuống cho tôi."
Ở đầu dây bên kia, cậu ta thở dài và cúp máy.
Năm phút sau, cậu ta cũng xuống như đã bảo.
Xem ra cậu ta tắm rồi thật, trên người còn đang mặc cái áo ngủ hình chó con mà tôi mua.
Cậu ta đội mũ áo choàng lên, quấn mình thật chặt.
Dáng vẻ này của cậu ta trông dễ thương chít đi được, tôi không nhịn được vân vê tai chó trên đầu cậu ta.
Nhưng cậu ta lại lui về sau một bước.
"Đừng đụng vào tôi..."
Cậu ta vừa cất giọng đã để lộ âm thanh nghẹn ngào thút thít.
Đèn đường quá mờ, tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ta.
Tôi bèn bật đèn trên di động, chiếu thẳng vào mặt cậu ta.
Nhìn thấy mà giật mình.
Mắt cậu ta sưng húp cả lên, hình như lấp ló tia máu đỏ ngầu.
Nhưng dễ gì tôi xót cho cậu ta cơ chứ, ai bảo trước đó cậu ta đã làm tôi đau lòng.
"Ô kìa, khóc rồi à?"
Tôi lạnh nhạt hỏi một câu.
Cậu ta sụt sịt, chóp mũi ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ lại sắp khóc tới nơi.
Tôi vội đàng hoàng trở lại:
"Đừng khóc, chỗ này người qua kẻ lại nhiều, đừng làm mất mặt."
Cậu ta đưa tay áo lên lau nước mắt, nhìn tôi, nói bằng giọng điệu hết sức tủi thân.
“Bạn sắp theo người ta bỏ tôi rồi... Bạn không cần tôi nữa...."
Tôi muốn khóc cũng không được, bị cậu ta chọc cười.
Cậu ta không kìm nén được nữa, nước mắt chảy dài.
"Bạn còn cười được..."
Tôi giải thích.
"Đó không phải là bạn trai tôi, tôi và bạn ấy chỉ đang diễn thôi, tụi tôi đang quay phim làm bài tập nhóm."
Cậu ta ngẩn ra, quệt nước mũi: "Thật hả?"
Tôi lấy điện thoại ra và cho cậu ta xem ảnh chụp của bạn diễn nam với bạn gái cậu ấy.
"Giờ thì tin chưa?"
Diệp Tận lập tức ngừng khóc: "Bạn không nói sớm với tôi, hại tôi mất mặt nữa rồi..."
Tôi cười: "Cũng biết mất mặt nữa hả?"
"Mà kể ra thì nếu không có vụ này, tôi cũng không biết được bạn để ý tôi đến vậy, ừm, khóc tới mức như này?"
Cậu ta né tránh ánh mắt của tôi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thấy cậu ta không nói lời nào, tôi chợt thấy hơi thất vọng.
Tôi đổi chủ đề.
"Bạn lấy đâu ra nhiều tiền thế?"
"Cái này đúng là tiền thưởng thi đấu."
Nói xong, cậu ta lấy ra tấm ảnh đoạt cúp trong album ảnh trên điện thoại, cười với tôi rồi hỏi:
"Tôi có giỏi không?"
Tôi nhìn cho kỹ, đúng là thi đấu cấp quốc gia.
“Bạn là nhất—"
Dù cậu ta vẫn cố tránh né tôi nhưng hôm nay, tôi quyết định sẽ giải quyết dứt điểm mọi chuyện.
Nên tôi bảo cậu ta: "Bạn đi lên thay quần áo đi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Cậu ta gật đầu.