Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1612

topic

Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot - Chương 1612 :
Người có thể ở lại Quốc Hiệp đều là học bá trong số học bá. Chuyện này đâu cần người khác nói.

Biết được hai lần cân nhắc của Tào Dũng sau đó, Đào Trí Kiệt sớm đã ở trong văn phòng của mình nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu. Cửa sổ văn phòng của anh có thể nhìn thấy con đường từ khoa cấp cứu đến phòng khám bệnh viện.

Thấy hai vị bạn học cõng một người chạy qua con đường đó, anh lập tức từ trên lầu lao xuống phòng cấp cứu.

“Đào, Đào sư huynh, cái này, Oánh Oánh cô ấy...” Đầu óc và đầu lưỡi Phùng Nhất Thông líu lại, mắt thấy mặt Đào sư huynh rất nghiêm túc như thể tùy thời muốn phê bình người khác, cậu sợ đến không biết nói gì cho phải.

Đưa tay đẩy bạn học Phùng đang chặn cửa ra, Đào Trí Kiệt liếc mắt một cái nhìn thấy tiểu sư muội đang nằm bên trong, mày nhíu chặt nghĩ, Thật là như vậy, đã về, hơn nữa còn ngất xỉu.
  Trước đó anh và những người khác vẫn luôn lo lắng nhất chính là tình trạng như thế này xảy ra.

Tạ Uyển Oánh đang nằm trên giường đối diện với ánh mắt Đào sư huynh, cả trái tim muốn run lên, là nhớ tới Đào sư huynh đã cảnh cáo nàng trong tin nhắn nghĩ, Có chuyện phải nói, không được giấu giếm.

Cảm giác được nàng dường như bị vị Phật này dọa sợ. Vu Học Hiền thẳng lưng nói với Đào Trí Kiệt: “Đừng căng thẳng, chỉ là tụt huyết áp thôi.”

Đào Trí Kiệt quét mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt không muốn nói nhảm nửa câu với cậu ta, quay đầu gọi về phía hành lang một tiếng: “Tiểu Tống.”

Lại có người đến sao? Tạ Uyển Oánh không dám cử động dù chỉ một chút, trước tiên xem xét tình hình sẽ thế nào.

Động tĩnh Ngoại Thần kinh thì Ngoại Gan Mật biết. Tương tự, Ngoại Gan Mật có chút động tĩnh, người Ngoại Thần kinh có thể phát hiện. Hoàng Chí Lỗi và Tống Học Lâm nghe nói người Ngoại Gan Mật lao xuống cầu thang, lập tức chạy theo tới.
  “Tiểu sư muội, em sao rồi?” Hoàng Chí Lỗi xông vào phòng điều trị, lo lắng đến phát hỏa hỏi. Nghĩ Tào sư huynh vừa mới đi Quốc Trắc, tiểu sư muội ở bên này ngất xỉu, lát nữa cậu phải nói với Tào sư huynh thế nào đây.

“Em không sao. Hoàng sư huynh. Hơi tụt huyết áp.” Tạ Uyển Oánh trấn an Hoàng sư huynh, theo đó nhìn thấy Tống Học Lâm lộ ra bóng dáng sau lưng Hoàng sư huynh, giọng nói trong cổ họng nhất thời nghẹn lại.

Hai mắt Tống Học Lâm quét qua sắc mặt nàng, rất nhanh đưa ra kết luận, thần sắc anh cũng trở nên nghiêm túc: “Cô ấy không phải tụt huyết áp.”

Tạ Uyển Oánh muốn cầu xin Tống bác sĩ giơ cao đánh khẽ nghĩ, Tống bác sĩ, em biết anh lợi hại, nhưng anh bây giờ đừng phá đám em.

Vấn đề là Tống bác sĩ làm bác sĩ có nguyên tắc và điểm mấu chốt như nhau, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt cầu xin của nàng, nói: “Cô ấy bị mất máu.”
  Bạn học Triệu nói không sai. Tống bác sĩ có lúc nói chuyện giống như báo cáo kiểm tra đóng dấu bằng dụng cụ vậy, tàn khốc vô tình. Tạ Uyển Oánh ngước nhìn lên trần nhà, trong lòng thở dài.

Mất, máu?

Xung quanh một đám thầy cô sư huynh bạn học nghe xong lời Tống Học Lâm nói, quả nhiên ánh mắt nhìn nàng đều thay đổi.

Làm sao bây giờ? Hoàng Chí Lỗi trong lòng la hét, có phải cần thông báo cho Tào sư huynh không, chuyện này lớn rồi.

“Sao lại mất máu, có phải đến kỳ kinh nguyệt không?” Bác sĩ Giang vội vàng quay đầu hỏi bệnh nhân.

Vu Học Hiền nghĩ thông suốt điều gì đó, hai mắt trừng trừng nhìn nàng thẩm vấn: “Em nói rõ cho anh, anh không cho phép em nói dối. Em vừa nói gì, nói mình ăn ít đồ?”

Bảo nàng nói gì đây? Nàng nói dối có thể nói thật cho cậu biết sao? Đào Trí Kiệt nhíu mày quét mắt nhìn Vu Học Hiền một cách bất mãn, đẩy cậu ta ra, nói: “Kiểm tra đi.”

Giọng Đào sư huynh thật bình tĩnh, định kiểm tra cơ thể cho nàng, rõ ràng là sớm đoán được nàng sẽ nói dối. Tạ Uyển Oánh thầm nghĩ nghĩ, Ngàn lần không nên, vạn lần không nên, không nên quay về. Muốn giấu thầy cô sư huynh quá khó khăn.

Đúng rồi, bây giờ muốn giấu bạn học cũng khó khăn như vậy.