Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 458
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 458 :
“À.” Khương Du Mạn bình tĩnh, không hề hoảng hốt, cô hỏi ngược lại: “Sau này là bao lâu?”
Khương Minh Bân nói: “Vài tháng sau đó.”
“Vậy thì kỳ lạ rồi,”
Khương Du Mạn vỗ nhẹ vào lòng bàn tay, lý luận sắc bén: “Ông mất nhiều tháng mới phát hiện tôi không phải con gái ruột của ông, mà Khương Minh Hà lại chỉ sinh sau tôi có chín tháng. Chính ông nói xem, điều này có hợp lý không?”
Đúng vậy!
Sau khi kịp phản ứng lại, thần sắc hai vị chủ nhiệm chợt tối sầm: “Khương chủ nhiệm, lúc này nếu anh không nói rõ sự thật, chúng tôi đành phải điều tra hồ sơ.”
Hồ sơ công nhân xí nghiệp dệt may đều có lưu trữ thông tin cơ bản của người nhà. Chẳng qua, việc tìm kiếm hồ sơ rất phiền phức.
Nghĩ đến chuyện rắc rối trong nhà họ Khương, hai vị chủ nhiệm có chút mất kiên nhẫn: “Nhưng chúng tôi nói trước, nếu hồ sơ điều tra ra có điểm không đúng, chuyện này sẽ bị đẩy đi quá xa. Không chỉ riêng anh, mà ngay cả đồng chí Phan Lan Phượng và đồng chí Khương Minh Hà cũng sẽ bị liên lụy.”
Nếu chỉ là Hứa Mi không đoan chính thì thôi, vấn đề là Khương Minh Bân cũng có điểm bất thường… Nói một cách khó nghe, so với việc gọi hai người này là vợ chồng, chi bằng nói họ là đối tác hợp tác thì đúng hơn. Chắc chắn vụ việc này có ẩn tình rất sâu.
Khương Minh Bân cân nhắc lợi hại một hồi, ông ta hiểu rằng hai người chủ nhiệm đã nhìn ra lời nói dối của mình, đây là cơ hội cuối cùng để thành thật.
Lý trí mách bảo ông ta rằng, Khương Du Mạn đã là con dâu nhà sư trưởng, không thể để cô ta có cớ bóp thóp mình. Hơn nữa, ai biết trong hồ sơ viết gì? Sợ rằng có điều bất lợi hơn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Minh Bân cuối cùng cũng kể ra sự thật.
“Những chuyện này đều do chúng tôi hai bên cam tâm tình nguyện. Chỉ là lúc đó tôi vừa mới về xí nghiệp dệt, chân đứng chưa vững nên mới không ly hôn.”
Nếu là cam tâm tình nguyện, kẻ muốn cho người muốn nhận, thì chuyện Hứa Mi cắm sừng ông ta đã không còn là vấn đề.
Khương Minh Hà không ngờ rằng, chỉ trong chớp mắt, ba cô ta lại thay đổi lời khai theo một hướng hoàn toàn khác như thế.
Cho đến khi bước ra khỏi phòng Ban Quản lý Bất động sản, cô ta vẫn chưa hết ngỡ ngàng.
Các công nhân khác vây quanh ở hành lang, thấy bọn họ đi ra liền nhanh chóng hỏi thăm ríu rít.
Để tránh bị mang tiếng xấu, Khương Minh Bân chỉ đành nói rằng Khương Minh Hà đầu óc hồ đồ, những lời nói lúc nãy đều là giả.
Các công nhân khác nhìn Khương Minh Hà đầy vẻ trách móc: “Sao có thể nói bậy bạ những chuyện như vậy, nó liên quan đến danh dự của đồng chí Hứa Mi. Nếu chuyện này mà đăng báo, sẽ bị xử lý theo tội giác ngộ thấp đó.”
Vì chuyện này, ấn tượng của mọi người về Khương Minh Hà đã xấu đi rất nhiều. Khương Minh Hà trong lòng khó chịu, căn bản không muốn đáp lời ai. Trái lại, Khương Du Mạn, dù có quen biết hay không, đều lịch sự gật đầu chào hỏi.
Mọi người thấy cô ăn mặc chỉnh tề, lại xuất hiện ở đây, liền tò mò hỏi thăm tình hình nhà họ Phó.
Khi biết nhà họ Phó đã được khôi phục chức vụ và còn được thăng chức nữa, mắt ai nấy đều sáng rỡ.
“Ghê gớm thật! Đó là danh xứng với thực Sư trưởng đó! Chức lớn như vậy, ở trong bộ đội cũng hiếm gặp, mà xí nghiệp dệt của chúng ta lại có đến hai người.”
“Phải đó! Khương chủ nhiệm, hai cô con gái nhà anh đều có phúc lớn, đều là con dâu Sư trưởng đấy!”
Nghe vậy, khóe môi Khương Du Mạn khẽ nhếch lên một nụ cười đầy trào phúng.
Cô còn đang thắc mắc tại sao Ban Bất động sản lại tạo điều kiện dễ dàng cho nhà họ Khương như vậy. Hóa ra, Khương Minh Hà đã dựa vào danh xưng "con dâu Sư trưởng" để giả danh lừa bịp trong xí nghiệp.
Có tầng thân phận đó, ai dám đắc tội?
Nhưng lời nói dối giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Chờ mọi người biết được kết cục của nhà họ Sở, biết Khương Minh Hà đã không còn là nữ binh đoàn văn công nữa, chắc chắn cảnh tượng lúc đó sẽ rất tuyệt vời.
Khương Minh Hà đứng bên cạnh cũng sợ Khương Du Mạn vạch trần mình, trong lúc mọi người nói chuyện, cô ta cứ căng thẳng nhìn chằm chằm về phía Khương Du Mạn. Thấy đối phương chỉ cúi đầu, cô ta mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Sự thật chứng minh, cô ta đã vui mừng quá sớm.
Mọi người đang vây quanh bàn luận rôm rả, thì một bóng người vội vàng chạy đến.
Có người nhận ra đó là cán sự hồ sơ của xí nghiệp, liền tiện miệng hỏi: “Thu Bình, cô vội vàng thế là đi đâu đấy?”
“Đừng nói nữa, có hồ sơ mới chuyển về…” Thu Bình nói đến đây, ánh mắt dừng lại ở một nơi, thần sắc trở nên quái lạ.
Những người khác nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy là Khương Minh Hà, không hiểu chuyện gì, “Sao thế?”
Thu Bình dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người nhìn tập hồ sơ trên tay mình: “Đây này.”
Mọi người nhìn kỹ, đó chính là hồ sơ của Khương Minh Hà!
Lập tức ai nấy đều ngây người: “Hồ sơ của cô ta sao lại về đây?”
Trước đây, Khương Minh Hà đi Đoàn Văn công nhập ngũ, hồ sơ đã được Quân khu Tây Nam điều đi, đã ba năm rồi, sao đột nhiên lại được chuyển về?
“Ai biết được?”
Thu Bình nhún vai: “Chừng nào quân tịch còn, hồ sơ vẫn còn ở trong bộ đội. Chỉ những người không được giữ lại quân tịch, lại chưa nhập hộ khẩu khác, thì hồ sơ mới được chuyển về nơi hộ khẩu cũ thôi.”
Xí nghiệp dệt không chỉ có Khương Minh Hà nhập ngũ, còn rất nhiều con em công nhân khác cũng đang ở trong bộ đội. Thu Bình là cán sự hồ sơ, nên nắm rất rõ các quy tắc này.