Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 741

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 741 :Thí chủ khoan đã (54)

Chương 741: Thí chủ khoan đã (54)

 

Huyền Thanh vẫn không chịu ra khỏi phòng tạm giam.

 

Tô Mộc sau khi dẫn dắt đám chuột chũi yêu đem ngọn núi xung quanh đào một lần, không có đào được hàng tốt gì, không đào nữa.

 

Đám chuột chũi yêu có chút không nỡ, nói cho Tô Mộc biết còn có thể đi xa một chút, chiếm cứ nhiều địa bàn.

 

Tô Mộc để cho chúng nó tự mình đi, gần đây cô không có hứng thú gì, nếu thật sự muốn đào, ngược lại đỉnh núi Hồ tộc không tệ, lần trước cô ở đó dùng thẻ Hoa Tiêu đào được nhân sâm vạn năm.

 

Không có Tô Mộc tọa trấn, đám chuột chũi yêu rất yếu, sao dám tự mình đi?

 

Ngày hôm sau, đám chuột chũi yêu không đợi được Tô Mộc, cúi đầu, sau đó vây thành vòng thảo luận làm thế nào để Tô Mộc trở về tiếp tục dẫn dắt chúng khuếch trương địa bàn.

 

Mà Tô Mộc bên kia đang lười biếng phơi nắng trên nóc nhà, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, cô híp mắt hưởng thụ.

 

Gần đây mơ hồ cảm giác được tín hiệu thực lực đột phá, lúc trước Huyền Thanh ở đây, cô bởi vì cần dự trữ năng lượng nên buồn ngủ, gần đây hắn không có ở đây, mình cũng không có buồn ngủ gì, hôm nay vừa rảnh rỗi, phơi nắng liền muốn ngủ.

 

Nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.

 

Đột nhiên cảm nhận được một cỗ hơi thở quen thuộc yếu ớt.

 

Lỗ tai giật giật, cô ngước mắt nhìn tháp hơn mười tầng sừng sững ở phía Đông ngôi chùa.

 

Các nơi trong chùa cô đều lắc lư qua, duy chỉ có nơi đó cô không tới gần.

 

Đó chính là tháp Trấn Yêu nổi tiếng của Nhân Hoa Tự.

 

Rất nhiều bắt yêu sư gặp phải yêu không cách nào dễ dàng xử trí đều đưa đến Nhân Hoa Tự, đặt ở trong tháp Trấn Yêu.

 

Hơi thở yếu ớt kia chính là từ bên đó truyền ra.

 

Hơi thở của đồng loại.

 

Bên trong đóng cửa, ngoại trừ một Vân Y Nhi cùng một thụ yêu là cô biết, còn lại đều không rõ ràng lắm.

 

Nhưng hơi thở này, không phải của Vân Y Nhi.

 

Mặc dù rất yếu ớt, nhưng cảm giác rất nguy hiểm.

 

Ánh mắt Tô Mộc vừa chuyển, liền hướng về phía phòng Huyền Thanh giam mình.

 

Hắn có cảm nhận được không?

 

Thời gian Huyền Thanh giam mình bế quan, đã là một tháng rưỡi.

 

Cô cũng không quấy rầy hắn, không biết hắn giam mình lâu như vậy, có phải đều mọc lông hay không.

 

Duỗi thẳng lưng.

 

Con hàng kia không ra được, mình thật đúng là nhàm chán.

 

Ngày mai xuống núi đến thị trấn dạo quanh, xem thích hợp làm chút buôn bán gì đó.

 

Phòng tạm giam.

 

Hai mắt vốn nhắm chặt của Huyền Thanh chậm rãi mở ra.

 

Yêu khí!

 

Là từ trong tháp Trấn Yêu truyền đến.

 

Huyền Thanh gọi hai vị sư đệ canh cửa bên ngoài vào, nói bọn họ thông báo cho sư phụ và trụ trì, đi tới tháp Trấn Yêu xem một chút.

 

"Tháp Trấn Yêu?" Hai sư đệ canh cửa khó hiểu.

 

"Sư huynh, tháp Trấn Yêu làm sao vậy?"

 

"Có khác thường, đi thông báo cho trụ trì." Huyền Thanh chậm rãi nói.

 

Hai sư đệ canh cửa một người vội vàng theo lời hắn nói đi làm, một sư đệ khác nhìn bóng lưng ngồi thiền đoan chính của Huyền Thanh, khẽ thở dài một hơi.

 

"Huyền Thanh sư huynh, đã qua bốn mươi mấy ngày, khi nào huynh rời khỏi phòng giam này?"

 

Trụ trì đã nói, chỉ cần Huyền Thanh sư huynh nguyện ý, khi nào cũng có thể rời đi, hắn thật sự không rõ, phòng tạm giam này có gì tốt, mà Huyền Thanh sư huynh ngẩn người hơn một tháng, hiện giờ vẫn không thấy huynh ấy muốn ra.

 

"Đợi thêm một chút thời gian nữa." Huyền Thanh nói.

 

Tạp niệm của hắn đã thanh trừ không sai biệt lắm, qua vài ngày nữa là có thể đi ra ngoài.

 

Trụ trì nhận được tin tức Huyền Thanh sai người đưa tới, lập tức đi qua xem.

 

Tháp Trấn Yêu không có gì khác thường.

 

Nhưng trụ trì vẫn lo lắng như trước, để cho người tỉ mỉ kiểm tra tình huống bên trong tháp Trấn Yêu một phen.

 

Kiểm tra lần này, phát hiện mấy yêu đặt ở trong tháp Trấn Yêu không thấy đâu, thụ yêu lúc trước bỏ vào bên trong suy yếu cuộn mình ở một góc.