Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 620

topic

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 620 :Ảnh đế quốc dân (72)

Chương 620: Phiên ngoại Dịch Yên

 

Cô đạt được ảnh hậu, cùng với người bạn thân nhất của cô, Cốc Tiểu Mãn, thế nhưng, cô lại mất đi người thầy tốt bạn hiền quan trọng nhất trong cuộc đời.

 

Nhìn cái tên khắc trên bia mộ lạnh lẽo kia, nước mắt cô như mưa, mơ hồ hai tròng mắt.

 

Trước mắt phảng phất hiện lên năm đó cô mới ra mắt gặp chị Mộ Hạ.

 

Lúc đó cô chỉ là một diễn viên quần chúng, bị trợ lý giám đốc sản xuất quấy rối, còn lừa cô đến nhà kho lấy đồ, ý đồ bất chính với cô, mà cô không hề phòng bị.

 

Chờ cô nghe được tiếng đóng cửa nhà kho kia, âm thanh không có ý tốt của trợ lý chủ nhiệm sản xuất truyền đến, cô mới biết mình bị lừa.

 

Tay chân luống cuống, chị Mộ Hạ từ cửa sổ tiến vào, để cho cô từ cửa sổ bò ra ngoài, cô cũng không quay đầu lại chạy.

 

Đến khi nhìn thấy trợ lý trở về, bộ dáng mặt mũi bầm dập, quả thực hả giận, cô dùng diễn xuất của mình lừa gạt trợ lý.

 

Sau đó, cô ký với phòng làm việc của chị Mộ Hạ, ngày thường tính tình chị Mộ Hạ tuy rằng lãnh đạm, nhưng cô bị khi dễ luôn là chị ấy đứng ra.

 

Cô từng bước từng bước đi về phía ước mơ của mình, nhưng cuối cùng, chị Mộ Hạ đáng lẽ nhất nên ở bên cạnh chứng kiến mình huy hoàng lại không còn ở đây.

 

Chị ấy đi cùng với người yêu của mình.

 

Rõ ràng trước mắt quen thuộc như vậy là cùng nhau ăn lẩu, cùng nhau ở phim trường quay phim, nhưng bây giờ đều theo bia mộ lạnh lẽo kia nguội lạnh bụi bặm.

 

Sống chết có nhau như vậy, cô cả đời này...

 

Có thể gặp được không?

 

Nội dung Weibo cuối cùng của phòng làm việc Hạ Lẫm chính là tuyên bố của phòng làm việc của Hạ Lẫm toàn quyền thuộc về Dịch Yên.

 

Dừng ở đó, lâu lắm rồi cũng không cập nhật.

 

Sự ra đi của Hạ Lẫm và Mộ Hạ khiến nhiều fans hâm mộ không ngờ tới.

 

Một hồi lâu, dưới Weibo phòng làm việc, đều là một hàng nến, không có lời nào, chỉ có ánh nến kia lóe lên đang muốn nói cái gì đó.

 

Dịch Yên tiếp tục đi trên con đường này.

 

Có thêm nhiều giải ảnh hậu, còn có rất nhiều bạn bè trong giới làm bạn, con đường của cô cũng không gian nan.

 

Cốc Tiểu Mãn và Cố Hi Văn kết hôn, nghe nói Cố Hi Văn là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, giữa chừng có một thời gian ngắn xuống dốc, cuối cùng đều chịu đựng được.

 

Người đàn ông tao nhã kia rất yêu Tiểu Mãn, làm bạn thân của Cốc Tiểu Mãn, cô rất vui mừng.

 

Sau khi Cốc Tiểu Mãn kết hôn, cũng rất ít khi tiếp diễn nữa.

 

Bạn bè bên cạnh qua lại, người theo đuổi cô cũng không ít, thế nhưng, trong mắt những người đàn ông kia, nhìn thấy không phải là yêu, mà là lợi dụng.

 

Cô đang ở trên cao, những người này muốn dùng cô để leo l*n đ*nh núi.

 

Cô đã không còn là cô gái đơn thuần kia, quy tắc trong giới này, cô quá quen thuộc.

 

Cô quen thuộc, nhưng cô không nhiễm bẩn, tựa như Hạ ảnh đế lúc trước, thân ở trong bùn lầy, lại không dính bùn.

 

Tất cả những điều này, đều là chị Mộ Hạ dành cho cô.

 

Cô thường nghĩ, nếu như lúc trước không gặp được chị Mộ Hạ, kết cục của cô sẽ như thế nào.

 

Đêm đó cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ chính là kết cục của cô không gặp được chị Mộ Hạ.

 

Bị cuốn vào trong bùn lầy này, thân bất do kỷ, không thể tự thoát khỏi, cuối cùng chết không nhắm mắt.

 

Hoàn cảnh trong mơ vô cùng chân thật, lúc đè ép cô không thở nổi, cô nghe được một tiếng máy móc lạnh như băng, hỏi cô có tiếc nuối hay không, nếu có, nếu giúp cô hoàn thành ước mơ, cô dùng cái gì để đổi lấy.

 

Khi đó, cô hai bàn tay trắng, không biết mình có thể dùng cái gì trao đổi, nhưng tiếng máy móc kia nói có thể dùng linh hồn trao đổi, cô đồng ý.

 

Nếu có thể trở lại một đời, leo l*n đ*nh cao của ước mơ, liếc nhìn người đã từng vũ nhục cô, cho dù hồn phi phách tán, cô cũng nguyện ý.

 

Sau khi thức dậy.

 

Cô mơ hồ hiểu được điều gì đó.

 

Ngày hôm sau mang theo bó hoa đi tế bái chị Mộ Hạ và Hạ ảnh đế.

 

Tình cờ gặp Tô Cách ở đó.

 

Anh ta nửa quỳ trước bia mộ, ngón tay v**t v* tên chị Mộ Hạ, cả người đều tràn ngập ưu thương.

 

Cô đứng sau lưng anh ta, lẳng lặng đứng hồi lâu.

 

Tô Cách chậm rãi đứng dậy, xoay người rời đi, gió mát thổi qua bóng lưng anh ta, dường như mang theo một câu chuyện bi thương...

 

"Chị Mộ Hạ, cảm ơn..."

 

Chân thành cảm ơn chị, giúp cho em sống không uổng kiếp này...

 

【 Phiên ngoại Dịch Yên - Xong 】