Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 75
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 75 :Tiếc tôi?
Gần lúc chạng vạng, Phó Nhàn Linh cùng Vu Hướng Tây mới từ trong phòng đi ra.
Phó Nhàn Linh gọi điện cho Thôi Hiểu mấy lần cũng không được, nên gọi cho trợ lý của Thôi Hiểu. Sau đó nghe được trợ lý nói, Thôi Hiểu đang ăn cơm ở đại sảnh.
Ăn cơm vào lúc này?
Phó Nhàn Linh thấy hơi lạ, nhưng không hỏi nhiều. Chờ đến khi xuống lầu nhìn thấy Thôi Hiểu, hơi ngạc nhiên nhìn quần áo đàn ông trên người cô nàng, lại nhìn chằm chằm vào chân cô đang đặt trên bàn trà: “Chân của cậu làm sao vậy?”
“Bị đụ muốn đứt luôn”
Thôi Hiểu giống như quỷ chết đói, gặm xong một cái đùi gà, lại tiếp tục lấy cái thứ hai.
Phó Nhàn Linh đưa mắt nhìn trợ lý của Thôi Hiểu: “Cậu ấy làm sao bị sao vậy?”
Trợ lý: “…Tôi cũng không biết.”
Thôi Hiểu chỉ chỉ Hồ Dương đứng bên cạnh: “Hỏi người này đi.”
Phó Nhàn Linh liếc nhìn người đàn ông, anh mặc chiếc áo màu đen, cánh tay màu nâu đồng không biết bị ai cắn đầy dấu răng. Hình như cô đã hiểu ra gì đó, lại nhìn cái chân của Thôi Hiểu: “Đi, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”
“Chờ tớ ăn xong đã.”
Thôi Hiểu không hề có hình tượng ăn hai bát cơm, lại uống thêm ngụm nước. Lúc này mới nhìn về phía Hồ Dương nói:
“Cảm ơn đã chiêu đãi, đi đây.”
Hồ Dương cau mày nhìn cô một lát, không nói lời nào đi đến trước mặt cô, ôm người chặn ngang bế lên.
Thôi Hiểu nhướng mày cười: “Tiếc tôi?”
Hồ Dương bế cô bước nhanh ra ngoài, đi đến trước xe, trợ lý mở cửa ghế phụ ra, Hồ Dương đặt Thôi Hiểu vào. Còn chưa kịp nói chuyện, mẹ của anh đã chạy từ trong đại sảnh ra, đứng xa xa hô to: “Từ từ đã.”
Hồ Dương đón bà qua, hỏi: “Sao vậy mẹ?”
“Cô gái này cho mẹ rất nhiều tiền, trả cho người ta, mẹ không cần nhiều tiền như vậy.”
Bà Hồ đem một xấp tiền đặt trong tay anh.
Số tiền đó bị Thôi Hiểu đặt dưới chiếc đĩa.
Sắc mặt của Hồ Dương rất kém, bà Hồ lại đẩy đẩy anh: “Con không muốn đưa người đi bệnh viện sao? Đừng có bắt nạt người khác xong còn không muốn chịu trách nhiệm?”
“Mẹ đừng lo, quay về đi.”
Hồ Dương đen mặt nói xong, chờ bà Hồ phất tay chào tạm biệt mấy người Phó Nhàn Linh rồi đi khỏi. Anh bước vài bước đi đến trước mặt Thôi Hiểu, nhét cọc tiền vào ngực áo sơ mi của cô.
“Thôi Hiểu.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, giọng nói mang theo lửa giận, âm thanh thô bạo: “Mẹ nó, cô còn dám làm vậy thử xem!”
Thôi Hiểu cười to: “Làm sao, anh muốn đánh tôi? Hay là đụ tiếp?”
Phó Nhàn Linh ngồi ở ghế sau lấy tay bịt kín lỗ tai của Vu Hướng Tây.
Vu Hướng Tây: “…..”
“Tối hôm qua chính anh nói là muốn đụ chết tôi.” Thôi Hiểu làm vẻ nghiêm trọng khiêu khích anh: “Bây giờ tôi vẫn còn ổn đây, thế nào? Có phải không được nữa không?”
Quỷ mới biết, lúc cô nói lời này, phía dưới đau đến mức nào.
Giống như bị đụ đến xé rách, vừa sưng vừa đau.
Đôi mắt của Hồ Dương đen tối, nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau, cắn răng nói: “Địa chỉ.”
Thôi Hiểu đưa đi động của mình cho anh: “Tự xem đi.”
Màn hình đại diện của cô là một bức ảnh chân dung trần trụi, phía sau lưng xăm một đoạn chữ cái, là một chuỗi tiếng Pháp.
Hồ Dương không cầm di động của cô, chỉ lặp lại nói: “Địa chỉ.”
Thôi Hiểu báo địa chỉ chung cư của mình, sau đó thấy người đàn ông không hề quay đầu lại rời đi.
Phó Nhàn Linh chờ anh rời đi, đánh bốp một cái vào vai của Thôi Hiểu:
“Dọa chết người ta rồi! Vừa rồi anh ấy như muốn ăn tươi cậu! Cậu còn khiêu khích nữa.”
Thôi Hiểu ôm bả vai A lên một hồi mới nói: “Dọa người chỗ nào, rất đáng yêu mà.”
Phó Nhàn Linh: “.….”
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào bả vai của Thôi Hiểu: “Chỗ này của cậu bị làm sao vậy?”
Thôi Hiểu cởi mấy viên cúc áo, lộ ra phía sau lưng, trên đó tất cả đều là tím tím xanh xanh, dấu răng và cấu véo. Cô hít sâu một hơi rồi nói:
“Mẹ nó, tối qua thiếu chút nữa bị tên kia đụ chết.”
“.…”
“Vậy mà vừa rồi cậu còn đưa địa chỉ cho anh ta!” Phó Nhàn Linh lo lắng nói.
“Mọi người đều biết, đụ chết chỉ là tưởng tượng thôi.” Thôi Hiểu quay đầu nhìn cô: “Cậu thấy chưa, chỉ cần tớ còn thở, vẫn có thể đụ tiếp.”
Phó Nhàn Linh hít sâu một hơi: “Cậu im miệng.”