Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1182

topic

Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 1182 :Thu hồi đất bị mất (2)
Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía người mới này, “Thầy lang? Tần đội, tiểu đội chúng ta cũng có Thầy lang rồi!” Tần Phấn cười nói, “Đây là ta đồng ý với Hắc thần không chỉ săn giết mỗi Thú Thần cấp thấp nữa, hắn mới chia cho chúng ta.” Giang Khải gật đầu với Trương Triển, đưa tay ra, “Giang Khải, Dân cờ bạc Siêu phàm thất giai, sau này chúng ta cùng một tiểu đội rồi.” Đám người Tần Phấn đã dọn dẹp Thú Thần ở đường cái vòng ngoài, nghỉ ngơi trong một tòa văn phòng cũ kỹ.
Xét thấy lời nguyền trong truyền thuyết của tiểu đội Xích Viêm, chủ yếu bọn họ chỉ đi săn trong thành thị số 041, những tiểu đội khác thì tiến về khu vực càng xa hơn.
Đương nhiên, dù vậy cũng không thể đảm bảo Xích Viêm sẽ không gặp phải Thú Thần lợi hại gì, cho nên tiểu đội vẫn duy trì phong cách vững vàng nhất quán của bọn họ.
Tiểu đội Xích Viêm ở tầng cao nhất, mỗi ngày Điển Hỏa sẽ cầm súng bắn tỉa ngồi trên mái nhà giám sát Thú Thần xung quanh, dưới lầu hoàn toàn đóng kín, muốn xuống lầu phải thông qua dây thừng.
Hôm nay nhiệm vụ đi săn của bọn họ đã kết thúc, ngoại trừ Điển Hỏa phải thả trạm canh gác bên ngoài, những người khác ngồi vây quanh đống lửa.
“Giang Khải, đây là phần thưởng giải đi săn lần trước.” Tần Phấn ném một cái túi tiền qua, Giang Khải một phát nhận lấy, phát hiện bên trong có rất nhiều thứ giống tảng đá.
“Thú hạch cao cấp, tất cả 100 viên. Vốn là 80 viên, hơn nữa mỗi người chúng ta đều có thể chọn một thanh vũ khí, nhưng ngươi mãi không quay về nhận thưởng, ta liền đổi vũ khí của ngươi thành 20 viên thú hạch cao cấp.” Giang Khải nhíu mày nói, “Đưa hết thú hạch cho ta, vậy các ngươi thì sao?” “Bây giờ chúng ta không cần đến.” Lý Thấm nói, “Nên mang ra hiện thực đều đã mang ra hiện thực, chỉ có ngươi còn có rất nhiều thuộc tính, thiên phú chưa mang ra hiện thực, tất nhiên phải tăng cường cho ngươi trước.” “Ồ, hiện tại Tiểu Trương đã đến, tăng cường cho hai người các ngươi trước.” Trương Triển vội vàng nói, “Ta, ta không cần.” Giang Khải mỉm cười, lấy ra 10 viên thú hạch cao cấp từ trong túi vải, đặt ở trước mặt Trương Triển, “Ngươi lấy những thứ này dùng trước đi, mang mấy thiên phú ra ngoài.” “Điều này… Giang Khải, ta không tham gia giải đi săn lần trước, sao có thể lấy phần thường?” Tần Phấn nói, “Trương Triển, Giang Khải để ngươi cầm thì cầm đi, biết đâu sau này tính mạng của chúng ta đều nằm trong tay ngươi.” Thời gian muộn hơn chút, Giang Khải hỏi tới kế hoạch liên quan đến mở rộng phạm vi Giang Trung thành của Vệ Ưng.
“Không lâu sau khi chúng ta lấy được hạng nhất giải đi săn năm ngoái, tướng quân đã nhắc đến.” Lý Thấm nói, “Lúc ấy, trên cơ bản chúng ta đã khống chế được khu vực hoạt động của Thú Thần xung quanh, kế hoạch của tướng quân khá to lớn, hắn dự định mở rộng 30 cây số về bốn phía trong một lần duy nhất.” “Mở rộng 30cm về bốn phía, thứ nhất có thể khiến vùng ngoài thành Giang Trung thành tiếp nhận được nhiều người hơn, thứ hai có thể trồng trọt một ít cây nông nghiệp, cung cấp càng nhiều lương thực hơn.” Giang Khải nhíu mày nói, “Xây dựng tường thành cần rất nhiều tài liệu, còn cần rất nhiều vũ khí tính phòng ngự, nguồn năng lượng, những thứ này cũng không có vấn đề gì sao?” Tần Phấn nói, “Ta từng nghe tướng quân nhắc đến, hắn đã báo cáo suy nghĩ lấy lại đất bị mất với cấp trên, nhận được sự ủng hộ của cấp trên, cho nên vật liệu xây dựng, vũ khí, nguồn năng lượng cũng không có vấn đề gì.” “Nghe nói đều đã vận chuyển đển Giang Trung thành!” Trương Triển lấy can đảm nói xen vào một câu, “Ta có người quen biết ở khu quân bị, biết một số tình huống.” Giang Khải nhìn về phía Trương Triển, hỏi, “Sau đó thì sao?” “Sau đó, lúc đang chuẩn bị khởi công có mấy Thú Thần cấp chiến tướng đột nhiên giết ra, vẫn là đám người Hắc thần kịp thời đánh giết, lúc này mới không tạo thành hậu quả nghiêm trọng.” Tần Phấn nói.
“Chắc là Cuồng nhiệt giả tìm cách ngăn cản kế hoạch của tướng quân.” “Sau đó nữa, Thú Thần bắt đầu trở nên hung hăng ngang ngược, kế hoạch lấy lại đất đã mất hoàn toàn mắc cạn.” Nghe được đầu đuôi việc này, Giang Khải đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn đống đổ nát trong bóng đêm.
Từ hình dáng những kiến trúc này, lờ mờ có thể thấy được thành thị số 041 phồn hoa năm đó.
Những năm gần đây chỉ có 24 thành thị tập trung, áp lực số người càng lúc càng lớn, nguy cơ lương thực, nguy cơ nguồn năng lượng vẫn luôn quấy nhiễu tất cả thành thị tập trung trên toàn cầu.
Kẻ có tiền không lo ăn mặc, nhưng hình như còn có rất nhiều người sống ở khu ổ chuột, ở nơi đó bọn họ muốn ăn một bữa cơm no cũng khó khăn.
Có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến lão Vệ muốn mở rộng diện tích của Giang Trung thành.
Nhưng từ sau khi tiến vào thời đại Thú Thần, chỉ có thành thị tập trung bị Thú Thần san bằng, còn chưa có quốc gia nào thành công lấy lại thành thị bị Thú Thần chiếm lĩnh.
Thỉnh thoảng ngoài cửa sổ truyền đến tiếng Thú Thần gầm rú cao vút, khiến đêm khuya tối thi thêm một loại bầu không khí quỷ dị.
Giang Khải cau mày, trong miệng lặp lại mấy chữ.