Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 245
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 245 :
Ba tháng trước, Đỗ Thu Hỷ mới cùng con trai đến tùy quân.
Đỗ Thu Hỷ là người khá tự nhiên, thực ra có phần hơi thái quá, thấy Khương Du Mạn mở cửa, cô ta liền tự động bước theo vào nhà. Khương Du Mạn lúc ấy đang mải nói chuyện nên cũng không nghĩ ngợi nhiều. Người ở khu nhà gia đình quân nhân này, phần lớn đều chung cảnh ngộ, thường ngày ở chung rất nhiệt tình. Chị Bạch ở sát vách cũng hay sang nhà cô trò chuyện.
Đỗ Thu Hỷ tự tiện tìm một chỗ ngồi xuống trong sân. Cô ta chốc chốc lại khen cái bàn nhà người ta, lát lại khen cái chậu. Cuối cùng, cô ta mới lơ đãng hỏi: “À này, chị Du Mạn, cháu nhà chị chắc còn bé lắm nhỉ?”
“Chưa đầy một tuổi đâu.”
Đỗ Thu Hỷ cười hềnh hệch, “Thằng c* nhà em cũng chỉ lớn hơn cháu một tẹo thôi. Mấy đứa chưa đầy tuổi này là phải trông nom cẩn thận lắm đấy.”
Nghe vậy, Khương Du Mạn hơi ngạc nhiên, “Đồng chí có con rồi à?”
Không trách cô kinh ngạc, Đỗ Thu Hỷ trông rất trẻ con, chẳng giống dáng vẻ đã làm mẹ chút nào.
“Vâng, cũng là một thằng c*.”
Vừa dứt lời, tiếng cổng nhà bên cạnh mở ra. Đỗ Thu Hỷ chợt nhớ ra mục đích chính, liền hạ giọng thì thầm: “Chị Du Mạn ơi, lần này em sang đây là có chuyện muốn nhờ chị giúp một tay.”
“Việc gì thế?” Khương Du Mạn không vội vàng đồng ý. Thiện cảm vừa mới nhen nhóm với Đỗ Thu Hỷ lập tức vơi đi nhiều.
“Người nhà tùy quân có thể vào làm ở xưởng quân khu mà.”
Đỗ Thu Hỷ không hề nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Khương Du Mạn, cô ta cứ thế đem ý nghĩ của mình nói ra: “Cháu nhà chị còn chưa đầy tuổi, chị trông một đứa cũng là trông, trông hai đứa cũng đâu có khác gì mấy. Chị Du Mạn xem giúp em trông thằng c* nhà em với nhé?”
“Em có lương, cũng sẽ đưa tiền trông nom cho chị.”
Vẻ mặt thì hết sức lấy lòng.
Thấy vậy, Khương Du Mạn trầm mặc.
À ra thế, hóa ra cô ta thấy con mình còn bé, muốn biến nhà cô thành cái nhà trẻ để gửi gắm con, nhờ cô chăm sóc hộ à?
Khương Du Mạn cảm thấy có chút vô ngữ.
Trông một đứa cũng là trông, trông hai đứa cũng đâu có khác gì mấy?
Người chứ có phải dê bò đâu?
Chỉ cần gật đầu, sự an toàn của đứa nhỏ đều do cô chịu trách nhiệm. Lỡ xảy ra chuyện gì, ai sẽ là người đứng ra gánh vác đây?
“Chị Du Mạn,” Thấy Khương Du Mạn im lặng mãi không nói gì, Đỗ Thu Hỷ dò hỏi, “Chị thấy sao ạ?”
“Tôi thấy là không được.”
Khương Du Mạn từ chối thẳng thừng: “Trẻ con thì tốt nhất là mẹ tự tay chăm sóc, hơn nữa, tôi không có kinh nghiệm chăm trẻ, mà cũng không có thời gian.”
“Sao lại không có chứ?”
Đỗ Thu Hỷ có vẻ sốt ruột, “Chị Du Mạn, em nghe nói trước đây chị là giáo viên tiểu học ở nông thôn, trông trẻ con với chị chắc là nhẹ nhàng lắm, không mất thời gian chút nào.”
Khương Du Mạn đến đây cũng được một thời gian rồi, ngày thường cũng hay trò chuyện với các quân tẩu. Đỗ Thu Hỷ đã nghe ngóng được kỹ càng. Nếu không làm sao hôm nay cô ta lại rình Khương Du Mạn ở nhad mà sang.
Từ ngày đến tùy quân, cô ta đã nằng nặc muốn vào xưởng kiếm tiền lương, đáng tiếc con còn nhỏ quá. Nay thấy Phó Tư Diệp còn nhỏ hơn, cô ta nghĩ chỉ cần đưa tiền ra thì Khương Du Mạn nhất định sẽ nhận lời. Giờ bị từ chối, mặt cô ta đầy vẻ không thể tin nổi.
“Học sinh tiểu học khác xa với trẻ con lắm,” Khương Du Mạn đã hoàn toàn mất hết thiện cảm với cái cô Đỗ Thu Hỷ này, trực tiếp nói: “Tôi còn có việc của mình, đồng chí tìm người khác giúp đi.”
Sắc mặt Đỗ Thu Hỉ tái mét, cô ta chỉ ngồi thêm một lát rồi đứng dậy đi về.
Vừa thấy cô ta đi khỏi, Khương Du Mạn vội vàng đóng chặt cổng.
“Em ơi, vừa nãy cái cô bên đối diện có sang nhà em phải không?” Bạch Bình đứng dựa vào tường rào hỏi. Tường rào khu nhà gia đình thấp, không cần kê ghế cũng có thể chuyện trò thoải mái.
Khương Du Mạn gật đầu.
“Đừng có dây dưa với cô ta,” Bạch Bình bĩu môi: “Đừng thấy cô ta cả ngày cười toe toét mà tưởng tốt. Lòng dạ cô ta xấu xa lắm đấy.”
Dừng một chút, chị hỏi tiếp: “Vừa nãy cô ta nói gì với em đấy?”
Khương Du Mạn biết tính cách Bạch Bình đáng tin cậy, liền kể sơ qua chuyện vừa rồi.
“May mà em không đồng ý đấy!” Bạch Bình nói: “Không thì phiền toái lớn đấy!”
Bạch Bình định nói thêm vài chuyện nữa về nhà Đỗ Thu Hỷ cho Khương Du Mạn nghe, nhưng đúng lúc này, hai đứa con ở nhà chị bắt đầu đ.á.n.h nhau và khóc ré lên.
Bạch Bình đành hùng hùng hổ hổ đi qua can hai đứa nhỏ.
Thấy Bạch Bình không rảnh, Khương Du Mạn cũng không nán lại nữa. Cô đặt Tiểu Diệp ngồi vững vàng ở một góc, rồi bắt tay vào nấu cơm.
Trẻ con độ tuổi này lúc nào cũng cần người lớn chú ý, Khương Du Mạn dù đang nấu cơm cũng phải liên tục chú ý tới con. Cũng may Tiểu Diệp là đứa bé khá ngoan ngoãn, chỉ thỉnh thoảng cựa quậy tay chân, chứ không quấy.
Nhìn cái thân hình mũm mĩm của con gần như sắp gục xuống đùi mình, thằng bé đang níu chân mẹ và nhìn lên, Khương Du Mạn vừa thấy buồn cười, lại vừa thương con.
Ghế thời này đều là ghế người lớn, không như đời sau có ghế chuyên dụng cho trẻ con. Tiểu Diệp ngồi chắc chắn là không thoải mái. Khương Du Mạn cân nhắc tìm thời gian vẽ một cái bản phác thảo, xem liệu có cách nào tìm người làm một cái ghế nhỏ riêng cho con không.