Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 54
topicLầu Trên Lầu Dưới - Chương 54 :Ưm…xin cậu… (H)
Côn thịt của Vu Hướng Tây ngày càng cứng hơn, cậu đâm rất nhanh, mà lực đẩy cũng rất mạnh. Phó Nhàn Linh không tự chủ được run rẩy, cô rên rỉ thở dốc, hai bộ phận sinh dục đập vào nhau cùng tiếng rên của cô vang vọng khắp khoang xe.
“Vu Hướng Tây……” Cô bị đâm tới điểm G, giọng nói thút thít mang theo tiếng khóc nức nở, ngón tay gắt gao nắm lấy cánh tay Vu Hướng Tây.
Phó Nhàn Linh muốn bảo cậu dừng lại, cũng vừa muốn bảo cậu làm nhanh lên, trong đầu tràn ngập khoái cảm đến nỗi cô không ngừng lắc đầu để giúp bản thân tỉnh táo,trên mặt cô giờ toàn là nước mắt: “Ưm…xin cậu..”
Vu Hướng Tây bị âm hộ co rút của cô kẹp lấy, biết Phó Nhàn Linh chuẩn bị ra liền tăng tốc độ. Cậu giữ lấy eo Phó Nhàn Linh nhấp liên tiếp mấy chục lần, chỉ nghe thấy Phó Nhàn Linh hét lên một tiếng chói tai: “A a a a a…”
Hông cô co giật dữ dội, mỗi cú thúc của Vu Hướng Tây đều lôi ra rất nhiều dâm thủy , sau khi lên đỉnh âm hộ trở nên co rút dữ dội, kẹp chặt lấy côn thịt Vu Hướng Tây cho đến khi eo cậu run lên, cổ họng phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, Vu Hướng Tây ôm chặt lấy eo cô bắn thẳng vào trong.
Phó Nhàn Linh thở hổn hển, cô nằm yên một phút để hồi phục lại rồi mới từ từ ngồi dậy. Vu Hướng Tây lau cho cô xong lại lấy giấy lau bên dưới chỗ cô ngồi.
“Chị có sướng không?” Vu Hướng Tây tiến tới hôn cô.
Phó Nhàn Linh không còn một chút sức lực nào, cô khó khăn lên tiếng: “Ừm, sướng.”
Vu Hướng Tây ôm cô vào trong ngực, hôn lên má cô: “Gần mười hai giờ rồi, để tôi bế chị lên.”
“Không cần đâu.” Phó Nhàn Linh lo sợ có người sẽ trông thấy, cô mãi mới mặc được xong quần áo: “Tôi về nhà ngủ.”
Ở trong xe tối đen, nhưng vẫn có thể trông thấy rõ biểu cảm của Vu Hướng Tây thay đổi, cậu khẩn trương hỏi: “Có phải vừa rồi tôi làm không được tốt?”
“Không phải, anh ta…sắp về rồi.” Phó Nhàn Linh nhẹ nhàng nói.
Vu Hướng Tây vươn tay kéo cô vào trong lòng: “Chị đã đồng ý với tôi rồi, không làm cùng với anh ta, cũng không được để anh ta hôn chị.”
Phó Nhàn Linh cười cười, sờ mặt cậu: “Ừm, tôi biết.”
Vu Hướng Tây vẫn cảm thấy không vui, mày nhíu lại, một lúc sau mới nói: “Chị với anh ta ly hôn đi được không? Tôi sẽ cưới chị, sẽ kiếm tiền cưới chị.”
Trái tim Phó Nhàn Linh như tan chảy, cô khẽ cười, nói: “Muộn lắm rồi, về nhà đi ngủ nhé.”
Vu Hướng Tây nhìn thấy thái độ của cô, cậu không nói nữa. Nhưng từ lúc trong xe bước ra luôn cúi đầu, tâm trạng dần trở nên sa sút.
Lúc vào trong thang máy, Phó Nhàn Linh chủ động giải thích: “Hai gia đình chúng tôi có mối quan hệ thân thiết, nếu tự nhiên ly hôn thì đối với phụ huynh hai bên mà nói, đây đều là tổn thất không hề nhỏ. Ba tôi vừa mới phẫu thuật tim cách đây không lâu, ông và mẹ tôi đều người có tư tưởng phong kiến, tôi sợ họ không thể chấp nhận được chuyện này.”
Thật ra chưa cần nói đến ba mẹ cô, đến chính bản thân Phó Nhàn Linh cũng không thể ngờ rằng có một ngày mình lại nghĩ tới chuyện ly hôn.
Phó Nhàn Linh vẫn luôn tin rằng, đời người chỉ nên kết hôn một lần, mãi bên nhau đến đầu bạc răng long.
“Tôi có thể đợi.” Vu Hướng Tây nói. “Chị, chỉ cần chị đồng ý gả cho tôi, tôi có thể đợi được.”
Phó Nhàn Linh nằm trên giường, cả đêm lật qua lật lại, trong đầu chỉ toàn là câu nói này của Vu Hướng Tây.
Nếu đổi lại là người khác nói, Phó Nhàn Linh sẽ chỉ cười xùy một cái cho qua. Thế nhưng đối phương lại là Vu Hướng Tây, trong đầu cô hiện giờ chỉ còn lại ánh mắt nghiêm túc của cậu khi nói ra những lời này.
Phó Nhàn Linh khẽ thở dài, vùi mặt vào trong gối. Tuy trong đầu đang vô cùng rối bời, nhưng do khi nãy hai người làm một trận kịch liệt trên xe, làm cô không bao lâu sau mệt mỏi ngủ thϊếp đi.
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, bỗng thấy bên giường có người đang ngồi đấy, Phó Nhàn Linh bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng: “A!”
Trương Tuyền Phong không biết đã về từ lúc nào, hắn ngồi bên cạnh giường nhìn cô, thấy cô đã tỉnh lại còn giật mình kinh hãi, hắn không khỏi cau mày: “Anh dọa em sợ à?”
Phó Nhàn Linh không muốn nói chuyện với Trương Tuyền Phong, vừa hay bị hắn dọa cho phát sợ càng làm cho tâm trạng của cô trở nên tồi tệ, Phó Nhàn Linh vùi mặt vào trong chăn, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh ra ngoài đi.”
Sắc mặt Trương Tuyền Phong trở nên lạnh lẽo, hắn đã tranh thủ ngồi chuyến sớm để bay về, còn mua quà tặng cho cô. Kết quả lại nhìn thấy thái độ của Phó Nhàn Linh, hắn liền bừng bừng lửa giận. Nhưng lại nhớ đến lời mẹ hắn nói qua điện thoại, Trương Tuyền Phong không còn cách nào khác phải nuốt cơn giận xuống:
“Anh có mua quà cho em, ra đây xem đi.”
Bà Trương nói thời gian hắn ở bên cạnh Phó Nhàn Linh quá ít, bắt hắn bớt đi công tác lại , thường xuyên chăm sóc cho cô, tốt nhất là mua thật nhiều quà. Bà còn nói chắc chắn là do Phó Nhàn Linh một mình ở nhà rất buồn chán, lại mãi không sinh được con nên mới bị áp lực , muốn đi làm lại.
Trương Tuyền Phong ngồi bên cạnh giường một lát, thấy Phó Nhàn Linh không thèm để ý đến, hắn lạnh lùng đi ra ngoài.
Phó Nhàn Linh không cần đoán cũng biết chắc chắn là do mẹ chồng cô bắt hắn mua. Trương Tuyền Phong rất ít khi đi công tác về mà lại mua quà tặng cô, Phó Nhàn Linh không thích đồ trang điểm, càng không thích những chiếc túi xách đắt tiền, sau vài lần như vậy hắn cũng không biết cô thích cái gì, cuối cùng quyết định không mua gì hết.
Phó Nhàn Linh thay đồ đi ra, ở trên ghế sofa là một chiếc váy trong bộ sưu tập mùa hè mới của Chanel, cùng với một đôi giày cao gót màu vàng, bên cạnh hộp giày còn có một hộp nước hoa Pháp chưa được mở ra.
“Đợi qua thời gian bận rộn này, anh sẽ cùng em đi du lịch Úc một chuyến.” Trương Tuyền Phong đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng nói: “Đến lúc đấy chúng ta thử xem có thể có con ở đó không…”
Phó Nhàn Linh quay người lại, lúc này Trương Tuyền Phong mới phát hiện mặt cô không có biểu cảm dư thừa nào, đừng nói đến ngạc nhiên, ngay cả một nụ cười cũng không có.
“Ly hôn đi.” Phó Nhàn Linh nhàn nhạt mở lời, giọng nói của cô bình tĩnh đến chính cô cũng không thể ngờ:
“Tạm thời đừng nói cho ba mẹ hai bên vội, đợi khi nào anh rảnh rồi đi làm thủ tục. Những món quà này cứ mang đi tặng cho cô gái mà anh muốn tặng, tôi không cần.”
Trương Tuyền Phong sửng sốt: “Em đang nói gì vậy?”
“Ly hôn.” Phó Nhàn Linh nhìn hắn. “Anh nghe không hiểu sao? Trương Tuyền Phong, tôi nói tôi muốn ly hôn với anh.”