Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 58

topic

Lầu Trên Lầu Dưới - Chương 58 :Có bệnh

Hai người ký xong, Phó Nhàn Linh ngồi lên xe của Thôi Hiểu đi đến Cục Dân Chính xử lý đơn ly hôn. Thôi Hiểu nói bây giờ ly hôn có thời gian để hòa giải. Nhưng vì sợ Trương Tuyền Phong làm chuyện xấu, cô và Trương Tuyền Phong cùng đi một chuyến, xe của bọn cô đi ở phía trước, xe của Trương Tuyền Phong đi theo sau.

“Cậu không sao chứ?” Lên xe, Thôi Hiểu lấy từ trong ví ra một điếu thuốc đưa cho cô:

“Hút một điếu bình tĩnh lại.”

Phó Nhàn Linh không hút được thuốc, nhưng vẫn duỗi tay nhận lấy. Bây giờ cảm xúc của cô không được ổn định, đầu tiên là bị dọa cho một trận, sau đó cùng Trường Tuyền Phong ký giấy ly hôn, lúc này lòng cũng đang trống trải.

Cô ngậm điếu thuốc hút một hơi, bị thuốc sặc một chút, ho khan vài tiếng, nước mắt rơi xuống.

“Không sao, còn có chị em tốt của cậu ở đây, muốn khóc thì khóc đi.”

 Thôi Hiểu vỗ nhẹ lưng cô, rút khăn giấy đưa cho cô. Trợ lý lái xe lấy ra điện thoại đưa cho Thôi Hiểu: “Chị Thôi, chị có điện thoại.”

Thôi Hiểu nhận lấy điện thoại, là lão Hà gọi đến, hỏi có có chuyện gì mà vội vàng chạy đi, gọi mười mấy cuộc điện thoại đều không được.

“Có việc, mấy ngày nữa lại tìm anh chơi.” Giọng điệu của Thôi Hiểu rất có lệ.

Bên kia lão Hà lạnh lùng cười: “Chơi cái rắm, cô cho rằng tôi là đồ ngốc, trước kia cô không phải rất thích tiểu bạch kiểm, chó con sao? Đừng có đùa bỡn người thành thật.”

Thôi Hiểu “Hừ!” một tiếng: “Chán rồi, muốn đổi khẩu vị cũng không được? Đừng nói nữa, mấy ngày nữa tôi lại đến quán rượu.”

Lão Hà hừ một tiếng: “Tôi sắp  về thành phố rồi, dù sao cô cũng biết nơi đó, đến lúc đó tự đến đây đi.”

Thôi Hiểu cúp điện thoại, ném điện thoại vào trong hộp giữ đồ. Nghiêng đầu nhìn sang, Phó Nhàn Linh đã hút xong một điếu thuốc, nước mắt đã được lau sạch sẽ, lấy son từ trong túi tô lên môi.

Thôi Hiểu hỏi luật sư xin kẹo cao su, luật sư nhanh chóng đưa qua, cô nhận lấy, xé mở nhét vào trong miệng Phó Nhàn Linh. Phó Nhàn Linh nói cảm ơn, lại quay sang luật sư nói cảm ơn.

Luật sư cười nói không có gì.

Thối Hiểu nhìn cảnh này, cười: “Mẹ nó, bây giờ cậu còn có tâm tư nói cảm ơn với người ta.”

Phó Nhàn Linh cũng mỉm cười theo, cô quen rồi. Ba  mẹ giáo dục cô phải biết tri thư đạt lễ, an phận thủ thường, hiểu chuyện nghe lời. Từ nhỏ đến lớn cô luôn nghe theo, đã hình thành ký ức khắc vào xương cốt, cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, cô sẽ nói cảm ơn theo bản năng.

Đến Cục Dân Chính, Thôi Hiểu muốn xuống xe, Phó Nhàn Linh không cho cô xuống, nói một mình cũng có thể làm được, Thôi Hiểu ngồi chờ ở trong xe. Qua hơn nửa giờ, mới thấy Phó Nhàn Linh và Trương Tuyền Phong một trước một sau đi ra. Hai người nói với nhau mấy câu ở cửa, sau đó Phó Nhàn Linh xoay người đi về phía Thôi Hiểu.

“Anh ta nói cái gì?” Thôi Hiểu hỏi.

Phó Nhàn Linh nhìn về phía trước, khẽ nhăn mày: “Anh ta nói sẽ mang quà đưa cho ba  mẹ tớ, chờ ngày mai cùng tớ về nhà thăm họ.”

Thôi Hiểu trực tiếp chửi ầm lên: “Con mẹ nó, đầu óc của tên Trương Tuyền Phong này có bệnh phải không?”

Phó Nhàn Linh chui vào phía sau xe, thở dài: “Anh ta không muốn để người khác biết hai người đã ly hôn, ba  mẹ của tớ vẫn luôn muốn gặp anh ta.”

“Vậy còn cậu? Vẫn muốn đóng vai vợ chồng với anh ta?”

Thôi Hiểu tức giận lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút:

 “Cậu không sợ anh ta có tâm tư khác? Con người của anh ta, tuyệt đối sẽ tìm mọi cách dựa vào thời gian, bình tĩnh, dùng thủ đoạn khác cướp lấy cậu. Mẹ nó, cậu đừng có mà mắc mưu. Tâm tư của tên này cũng nhiều đấy, chắc muốn lợi dụng cậu để giành phần có lợi.”

“Tớ biết.” Phó Nhàn Linh có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Chờ lấy được giấy ly hôn, cậu và cún con tìm thời gian công khai đi. Tớ sợ đến lúc đó Trương Tuyền Phong bắt được nhược điểm gì đó sẽ đến chỗ ba mẹ cậu náo loạn.”

Thôi Hiểu hút điếu thuốc nói.

Phó Nhàn Linh mở mắt ra, nhẹ nhàng đáp lại: “Được!”

“Muốn đi giải sầu không? Có một quan rượu, hai ngày nữa cậu đi cùng với tớ đi.”

 Thôi Hiểu dập tắt thuốc: “Buổi chiều ngày mai tớ còn hai bữa tiệc cưới cần phải làm, đêm nay còn phải tăng ca, không thể ở cạnh cậu được.”

Phó Nhàn Linh mỉm cười: “Không cần đâu, cậu đi đi.”

“Tớ sẽ tìm cơ hội dẫn theo cún con.” Thôi Hiểu quay đầu nhìn cô: “Cậu có đi không?”

Phó Nhàn Linh: “….Đi.”