Mệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 973
topicMệnh Luân Chi Chủ! Khi Dị Biến Giáng Lâm Nhân Gian! - Chương 973 :Bản tính của nhân loại
Giang Khải không trả lời hắn ta, hắn không hiểu rõ tình hình quốc gia khác, nhưng ba trận gần đây là trận chiến khiến hắn khắc sâu ấn tượng, thực lực ba người chơi ngoại quốc kia thật sự nằm ngoài dự đoán của mình.
Dương Quân thở dài một hơi, “Theo lý thuyết ngươi đã hoàn thành 44 liên thắng, các quốc gia khác nên dừng điều động cường giả tiến vào ngược lao, không ngờ bọn họ không chỉ không dừng lại, ngược lại cho ta cảm giác như muốn chặn đánh ngươi.” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Bình thường hoạt động Quỷ Tinh đều có phần thưởng phong phú, có lẽ bọn họ hy vọng người của mình hoàn thành bách thắng, lấy được phần thưởng.” Dương Quân bất đắc dĩ mỉm cười, “Sở dĩ nhân loại yếu như thế, cũng vì tham lam… Cường độ ngược lao được cho là vượt qua phạm vi năng lực hiện tại, bọn họ chắc chắn cho rằng sau khi hoàn thành bách thắng, ngược lao chắc chắn sẽ cho cấp bậc phần thưởng tương ứng… Nhưng điều mỉa mai là, thậm chí ngược lao chưa từng nhắc đến việc phần thưởng.” “Rốt cuộc lòng người tham lam đến mức nào, từ đây cũng có thể thấy được đôi chút.” Giang Khải im lặng một lát, sau đó từ tốn nói, “Mặc kệ đến bao nhiêu người, ta đều phải hoàn thành bách thắng!” “Lão Vệ, còn có các ngươi không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.” Dương Quân liếc nhìn Giang Khải, “Này, tiểu tử, lão Vệ có người bạn vong niên như ngươi, khiến người ta rất hâm mộ…” “Nếu có cơ hội ra ngoài, nếu ngươi đến khu 11 hoặc là Bắc Hà thành có thể đến tìm ta, ta mời khách.” Giang Khải mỉm cười, nhìn về phía Dương Quân, “Vậy ngươi phải chuẩn bị kỹ càng sẽ đổ máu.” “Ha ha ha ha…” Dương Quân cười ha hả, “Ngươi đến chỗ ta, ăn uống bao no!” Bên cạnh vang lên một giọng nói.
“A, hai người các ngươi đang cười cái gì?” Dương Quân lười đồng đậy, chỉ lớn tiếng nói, “Giang Khải nói muốn đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu, hắn sợ ta không trả nổi.” Xung quanh vang lên tiếng cười.
“Ha ha ha, Tiểu Giang, cứ việc ăn thoải mái, nếu Dương Quân không mời được ngươi đến khu 4 hoặc là Thành Bình thành, ta lo!” “Tiểu Giang, Bắc Hà và Thành Bình có gì ăn ngon, đến Nam Định thành chúng ta, ta mời ngươi!” “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, đám người này, ta còn ở đây đấy!” Dương Quân nhíu mày lớn tiếng nói, “Không biết tới trước tới sau sao, ta là người đầu tiên mời!” Trong địa lao tối tăm âm trầm lại vang lên từng tiếng cười, tuy trong tiếng cười có vẻ suy yếu và liên tục ho khan, nhưng đã rất lâu rồi nơi âm u đầy tử khí này mới vang lên tiếng cười.
Những tiếng cười này như xua tan một ít tối tăm, khiến trong lòng Giang Khải cảm thấy ấm áp.
“Tiểu Giang, 44 trận rồi, bây giờ thương thế của ngươi thế nào?” Người trong địa lao sát vách hỏi.
“Có lẽ cần chút thời gian khôi phục nhưng vấn đề không lớn.” Giang Khải cười nói.
“Cái đó, các ngươi còn có thuốc không, cố gắng gom góp chút đi.” Dương Quân hô lên.
“Chỗ ta còn có một ít Đoạn cốt cao.” “Ta còn có hai bình Tụ thể hoàn.” “Chỗ ta còn có một phần thuốc kéo dài tính mạng. Lão Dương, ngươi chờ chút, ta hỏi lão quỷ sát vách chút.” Trong chốc lát, trong phòng khốn thú lao vang lên từng tiếng động trong trẻo, đó là tiếng bình thủy tinh lăn trên mặt đất mỗi phòng giam.
Càng ngày càng nhiều bình thường từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trong phòng giam của Giang Khải.
Dương Quân kéo thân thể tàn khuyết thu thập bình thuốc, đặt gọn gàng ở bên tường.
“Không tệ, không tệ, trên người đám lão già này lại còn nhiều hàng tồn như vậy, Giang Khải, lần này không cần lo lắng không đủ dược phẩm nữa.” Giang Khải nhìn những bình thuốc kia, mím chặt môi.
Bọn họ đưa hết dược phẩm còn sót lại cho mình, nếu bọn họ bị thương nữa chỉ có thể chịu đựng đau đớn do vết thương mang đến.
Có lẽ cứ chịu đựng không có điểm cuối.
Bây giờ trạng thái của mình đã không bằng lúc trước, có thể kiên trì đến bách thắng hay không đã là ẩn số, nhưng bọn họ vẫn không do dự cống hiến ra lực lượng của mình…
Giang Khải hơi híp mắt lại, tự nhủ trong lòng, “Ta quyết không thể dừng lại!” …
Đổng soái ngồi trong phòng làm việc, Hoa Thiên Thần, Điền Phong và La Bình đứng trước mặt hắn ta.
Vừa này Hoa Thiên Thần đề nghị phái người thay thế người trong ngược lao, truyền lại tình thế quốc tế cho Giang Khải.
Sau khi Giang Khải lấy được 44 liên thắng, lại có năm nước phái năm tên cường giả siêu trình độ tiến vào ngược lao, mục đích quá rõ ràng!
Bọn họ muốn kết thúc liên thắng của Giang Khải trước khi Giang Khải lấy được 50 liên thắng!
Nếu Giang Khải không có chuẩn bị, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Hoa Thiên Thần tức giận nói, “Những quốc gia này thật sự hèn hạ không có điểm cuối, chẳng lẽ bọn họ mặc kệ người bị nhốt của bản quốc?!” Đổng soái hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn không biết mấy quốc gia này có tính cách gì sao? Trong mắt bọn họ, lợi ích cao hơn tất cả.” “Đổng soái, chúng ta nhất định phải thông báo cho Giang Khải, hiện tại trạng thái của Giang Khải đã giảm xuống rất nhiều, ngài cũng nói ngược lao đặc biệt chú ý người chơi liên thắng, rất có thể tiếp theo Giang Khải sẽ liên tục gặp được mấy cường giả này.”
Dương Quân thở dài một hơi, “Theo lý thuyết ngươi đã hoàn thành 44 liên thắng, các quốc gia khác nên dừng điều động cường giả tiến vào ngược lao, không ngờ bọn họ không chỉ không dừng lại, ngược lại cho ta cảm giác như muốn chặn đánh ngươi.” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Bình thường hoạt động Quỷ Tinh đều có phần thưởng phong phú, có lẽ bọn họ hy vọng người của mình hoàn thành bách thắng, lấy được phần thưởng.” Dương Quân bất đắc dĩ mỉm cười, “Sở dĩ nhân loại yếu như thế, cũng vì tham lam… Cường độ ngược lao được cho là vượt qua phạm vi năng lực hiện tại, bọn họ chắc chắn cho rằng sau khi hoàn thành bách thắng, ngược lao chắc chắn sẽ cho cấp bậc phần thưởng tương ứng… Nhưng điều mỉa mai là, thậm chí ngược lao chưa từng nhắc đến việc phần thưởng.” “Rốt cuộc lòng người tham lam đến mức nào, từ đây cũng có thể thấy được đôi chút.” Giang Khải im lặng một lát, sau đó từ tốn nói, “Mặc kệ đến bao nhiêu người, ta đều phải hoàn thành bách thắng!” “Lão Vệ, còn có các ngươi không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa.” Dương Quân liếc nhìn Giang Khải, “Này, tiểu tử, lão Vệ có người bạn vong niên như ngươi, khiến người ta rất hâm mộ…” “Nếu có cơ hội ra ngoài, nếu ngươi đến khu 11 hoặc là Bắc Hà thành có thể đến tìm ta, ta mời khách.” Giang Khải mỉm cười, nhìn về phía Dương Quân, “Vậy ngươi phải chuẩn bị kỹ càng sẽ đổ máu.” “Ha ha ha ha…” Dương Quân cười ha hả, “Ngươi đến chỗ ta, ăn uống bao no!” Bên cạnh vang lên một giọng nói.
“A, hai người các ngươi đang cười cái gì?” Dương Quân lười đồng đậy, chỉ lớn tiếng nói, “Giang Khải nói muốn đến chỗ ta ăn nhờ ở đậu, hắn sợ ta không trả nổi.” Xung quanh vang lên tiếng cười.
“Ha ha ha, Tiểu Giang, cứ việc ăn thoải mái, nếu Dương Quân không mời được ngươi đến khu 4 hoặc là Thành Bình thành, ta lo!” “Tiểu Giang, Bắc Hà và Thành Bình có gì ăn ngon, đến Nam Định thành chúng ta, ta mời ngươi!” “Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì, đám người này, ta còn ở đây đấy!” Dương Quân nhíu mày lớn tiếng nói, “Không biết tới trước tới sau sao, ta là người đầu tiên mời!” Trong địa lao tối tăm âm trầm lại vang lên từng tiếng cười, tuy trong tiếng cười có vẻ suy yếu và liên tục ho khan, nhưng đã rất lâu rồi nơi âm u đầy tử khí này mới vang lên tiếng cười.
Những tiếng cười này như xua tan một ít tối tăm, khiến trong lòng Giang Khải cảm thấy ấm áp.
“Tiểu Giang, 44 trận rồi, bây giờ thương thế của ngươi thế nào?” Người trong địa lao sát vách hỏi.
“Có lẽ cần chút thời gian khôi phục nhưng vấn đề không lớn.” Giang Khải cười nói.
“Cái đó, các ngươi còn có thuốc không, cố gắng gom góp chút đi.” Dương Quân hô lên.
“Chỗ ta còn có một ít Đoạn cốt cao.” “Ta còn có hai bình Tụ thể hoàn.” “Chỗ ta còn có một phần thuốc kéo dài tính mạng. Lão Dương, ngươi chờ chút, ta hỏi lão quỷ sát vách chút.” Trong chốc lát, trong phòng khốn thú lao vang lên từng tiếng động trong trẻo, đó là tiếng bình thủy tinh lăn trên mặt đất mỗi phòng giam.
Càng ngày càng nhiều bình thường từ bốn phương tám hướng hội tụ vào trong phòng giam của Giang Khải.
Dương Quân kéo thân thể tàn khuyết thu thập bình thuốc, đặt gọn gàng ở bên tường.
“Không tệ, không tệ, trên người đám lão già này lại còn nhiều hàng tồn như vậy, Giang Khải, lần này không cần lo lắng không đủ dược phẩm nữa.” Giang Khải nhìn những bình thuốc kia, mím chặt môi.
Bọn họ đưa hết dược phẩm còn sót lại cho mình, nếu bọn họ bị thương nữa chỉ có thể chịu đựng đau đớn do vết thương mang đến.
Có lẽ cứ chịu đựng không có điểm cuối.
Bây giờ trạng thái của mình đã không bằng lúc trước, có thể kiên trì đến bách thắng hay không đã là ẩn số, nhưng bọn họ vẫn không do dự cống hiến ra lực lượng của mình…
Giang Khải hơi híp mắt lại, tự nhủ trong lòng, “Ta quyết không thể dừng lại!” …
Đổng soái ngồi trong phòng làm việc, Hoa Thiên Thần, Điền Phong và La Bình đứng trước mặt hắn ta.
Vừa này Hoa Thiên Thần đề nghị phái người thay thế người trong ngược lao, truyền lại tình thế quốc tế cho Giang Khải.
Sau khi Giang Khải lấy được 44 liên thắng, lại có năm nước phái năm tên cường giả siêu trình độ tiến vào ngược lao, mục đích quá rõ ràng!
Bọn họ muốn kết thúc liên thắng của Giang Khải trước khi Giang Khải lấy được 50 liên thắng!
Nếu Giang Khải không có chuẩn bị, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Hoa Thiên Thần tức giận nói, “Những quốc gia này thật sự hèn hạ không có điểm cuối, chẳng lẽ bọn họ mặc kệ người bị nhốt của bản quốc?!” Đổng soái hừ lạnh một tiếng, “Ngươi còn không biết mấy quốc gia này có tính cách gì sao? Trong mắt bọn họ, lợi ích cao hơn tất cả.” “Đổng soái, chúng ta nhất định phải thông báo cho Giang Khải, hiện tại trạng thái của Giang Khải đã giảm xuống rất nhiều, ngài cũng nói ngược lao đặc biệt chú ý người chơi liên thắng, rất có thể tiếp theo Giang Khải sẽ liên tục gặp được mấy cường giả này.”