Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 678
topicXuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai - Chương 678 :Trẫm chính là thiên hạ (58)
Chương 678: Trẫm chính là thiên hạ (58)
Đó là một món đồ chơi dân gian nhỏ, khóa Lỗ Ban*.
*Khóa Lỗ Ban Khổng Tử, giống như rubik hiện đại .
"Khi còn bé là mẫu thân tìm thứ này từ dân gian cho ta chơi, lúc Liên Thành đến phủ tìm ta, nói dối rằng chính mình có thể tháo nhanh hơn ta, sau đó mang về cung, rốt cuộc về sau chưa từng thấy nữa..."
Dung Dữ nói chuyện khi còn bé của hắn, không bị vị khách không mời quấy nhiễu.
Tô Mộc ôm hắn, hôn, nhiệt độ cơ thể trên người hắn xua đuổi hàn ý trong lòng cô.
"Nếu không thích, vậy giết đi?"
Dung Dữ hỏi, rất ít người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, người kia ngoại trừ hắn, hắn đều không thích.
"Được." Tô Mộc hôn Dung Dữ.
Chờ Dung Dữ uống thuốc, sau khi ngủ thiếp đi, Tô Mộc từ trên giường bò dậy, khoác áo choàng chậm rãi đi về phía địa lao giam giữ quốc sư.
Địa lao âm u ẩm ướt, mang theo mùi hôi thối.
Lúc quốc sư nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn Tô Mộc.
Ánh mắt cô lạnh lẽo, không có biểu tình dư thừa, cùng dung mạo cuồng chói mắt trong trí nhớ của hắn cũng không cách nào chồng chéo lên nhau.
"Ngươi tới rồi."
Tô Mộc sai người mở cửa lao, bước vào, ống tay áo trượt xuống một thanh chủy thủ, thẳng tắp đâm về phía ngực hắn.
"Phụt." Ngực hắn đau nhói, cúi đầu nhìn chủy thủ cắm trên ngực mình.
"Giải thoát cho ngươi, đừng làm phiền ta nữa." Tô Mộc nhàn nhạt nói.
Quốc sư ngước mắt nhìn Tô Mộc, mí mắt càng lúc càng nặng nề, muốn nói chuyện, máu trong miệng lại không ngừng chảy ra ngoài: "Xin, xin lỗi."
Xin lỗi, bọn họ đã thề sẽ đi theo cô.
"Rầm" một tiếng, tiếng thân thể hắn ngã xuống đất truyền đến, Tô Mộc xoay người, nhìn cũng chưa từng liếc mắt một cái ra khỏi địa lao.
Ánh trăng rất sáng, gió rất lạnh, bóng lưng cô rất thê lương.
"Chôn đi."
Giọng điệu thanh lãnh theo gió truyền ra, che dấu đoạn quá khứ kia.
-
Kết cuộc của Sương Nguyệt quốc đã có thể thấy được.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh phục hồi tinh thần đã không cách nào cứu vãn.
Đăng vị bất quá nửa năm, nàng ta liền trở thành tội nhân của Sương Nguyệt quốc, nàng ta muốn giải thích, nhưng chẳng ai chịu nghe nàng ta giải thích.
Ngồi liệt trên ngôi vị hoàng đế, bỗng nhiên cảm thấy rất lạnh.
Cao bất thắng hàn, không biết thời điểm Sương Nguyệt Quy Mạch ngồi ở vị trí này, có phải cũng cảm thụ như thế hay không.
"Bệ hạ, chúng ta rời đi đi." Một giọng nam nhu hòa vang lên, Sương Nguyệt Khuynh Ninh ngẩng đầu nhìn lại.
Khuôn mặt nam tử vẫn mềm mại như trước.
Bên cạnh có rất nhiều người qua lại, chỉ có hắn kiên định đứng ở bên cạnh mình.
Dung Dữ là ánh trăng trong mộng của nàng ta, mà hắn, là ánh mặt trời bên cạnh nàng ta, vì sao nàng ta bị những quyền thế này che mắt, đem hắn ném ở góc không nhìn thấy?
Sương Nguyệt Khuynh Ninh ôm nam tử, thấp giọng gọi tên hắn, hết lần này đến lần khác, mang theo cảm kích, quyến luyến...
Nam tử tựa vào ngực nàng ta, khóe môi chậm rãi gợi lên một tia cong, mang theo thỏa mãn, còn có thực hiện cùng tàn nhẫn.
Thưa bệ hạ, chỉ bằng cách này, ngài mới có thể nhìn thấy ta.
Đừng trách ta, ta mới là người yêu ngài nhất.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh mang theo nam tử lặng yên không một tiếng động vứt bỏ hết thảy của Sương Nguyệt quốc, rời xa trung tâm quyền thế này, dựa vào lẫn nhau phiêu bạt.
Sương Nguyệt Khuynh Ninh không biết, mình chỉ là từ một cái lừa đảo, nhảy đến một cái lừa đảo khác.
Hại nàng ta thành như thế, là người bên gối nàng ta.
-
Sương Nguyệt quốc một lần nữa nghênh đón Tô Mộc cùng Dung Dữ.
Toàn bộ quan viên đang làm nhiệm vụ trong triều dưới quyền Sương Nguyệt Khuynh Ninh triều đều bị giam giữ thẩm vấn.
Mà chúng thần Triều Nhạc tướng quân bị giam giữ nửa năm trước trở về triều đình, nửa năm nay giống như đã trải qua một đời dài đằng đẵng.
Các triều thần quy củ chờ Tô Mộc trở về triều sớm đầu tiên, một bóng dáng vàng chói từ cửa bước vào, bên cạnh là Dung Dữ lấp lánh một thân cung trang.
Màu sắc tươi sáng của cung trang cộng thêm dung nhan tuyệt sắc của hắn, làm cho người ta không thể rời mắt.