Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 83

topic

Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu - Chương 83 :

Mọi người tản đi, Tiêu Dặc bước nửa bước ra khỏi cửa điện liền thấy dưới bậc thềm đá có một nữ tử mặc quần áo màu trắng đứng dưới ánh trăng. Trên đầu nàng còn vương tuyết rơi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần lại có chút mong manh đáng yêu.

Đó chính là Đại Công Chúa Đại Nguyệt quốc.

Nàng đang mặc y phục có kiểu dáng Đại Tấn, nhìn vào quả thực có vài phần hương vị của người Đại Tấn.

Đại Công Chúa nhìn thấy Tiêu Dặc liền nhanh chóng kéo nhẹ vạt áo, hướng hắn hơi tỏ vẻ ủy khuất, rồi hành một lễ nghi của Đại Tấn.

"Ỷ Vân gặp qua Hoàng thượng."

Tiêu Dặc lúc này mới liếc nhìn nàng thêm một cái, thấy nàng có một đôi mắt hạnh, trong đáy mắt toát ra một chút sợ sệt, hiển nhiên có chút e ngại hắn. Nhưng thấy Tiêu Dặc không có động thái gì, Ỷ Vân Công Chúa liền bước thêm một bước lên trên.

Nàng cắn cắn môi, khẽ nói: "Hoàng thượng..." Giọng nói vừa dứt, nước mắt nàng liền rơi xuống theo.

Tiêu Dặc thần sắc hờ hững nhìn nàng, cứ để xem nàng còn có chiêu trò gì nữa.

Ỷ Vân Công Chúa khóc nức nở nói: "Chuyện này, chuyện này đều không phải là điều trong lòng thần thiếp mong muốn, hy vọng Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra... Trong lòng thần thiếp, người mà thần thiếp quý trọng..." Nàng ngước mắt nhìn hắn, dưới đôi mắt lệ nhòa dường như truyền tải ra một tia tình ý: "Là ngài."

Nhưng rốt cuộc nhan sắc nàng thường ngày lại không đủ đẹp, ngay cả một phần của Dương Yêu Nhi cũng không bằng.

Tiêu Dặc dễ dàng nhìn thấy ý lùi bước và sợ hãi ẩn giấu dưới đáy mắt nàng.

Hắn thản nhiên nói: "Ồ?"

Ỷ Vân Công Chúa còn tưởng là hắn tin, liền tiếp tục nói: "Sứ thần đi theo bên thần thiếp, nhận chỉ lệnh của phụ vương, muốn thần thiếp gả vào phủ Việt Vương. Mà thần thiếp đã sớm trong đại yến ngày đó, liền..."

Dứt lời, nàng mím chặt môi, cúi đầu. Chiếc áo khoác trên người nàng trượt xuống, nhìn kỹ lại, y phục bên trong nàng sao có thể xem là kiểu dáng Đại Tấn? Rõ ràng là dùng y phục Đại Tấn, cắt bỏ đi phần cổ áo, phần eo, nhờ thế liền để lộ một mảng ngực cùng với chiếc eo thon gầy... 

Rốt cuộc vẫn là kiểu trang phục của nước Đại Nguyệt.

Ánh mắt Tiêu Dặc rơi xuống người nàng.

Hơi thở Ỷ Vân Công Chúa hơi nghẹn lại, trên hai gò má cũng hiện lên một tia xấu hổ. Nói cho cùng người đứng đối diện nàng vẫn là một nam tử tuấn mỹ, bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy, Ỷ Vân Công Chúa liền cảm thấy cả người đều nóng lên.

Lúc này, nàng lại chỉ nghe Hoàng đế Đại Tấn thản nhiên nói: "Phải không."

Ỷ Vân Công Chúa cũng không nổi giận, trên thực tế nàng cũng không có lựa chọn nào khác. Nàng biết người Đại Tấn đều trọng lễ giáo, thích làm quân tử ngoài mặt, trên mặt tự nhiên sẽ biểu hiện thái độ khinh thường, nhưng trong lòng nghĩ thế nào thì khó mà nói...

Nàng mở miệng, đang định nói tiếp.

Tiêu Dặc cất tiếng nói: "Thì ra Ỷ Vân Công Chúa trong lòng ái mộ trẫm nhưng lại bị ép buộc, chỉ đành phải gả cho Việt Vương..."

Ỷ Vân Công Chúa gật đầu, nước mắt chứa đựng trong đáy mắt nàng rơi xuống một giọt hai giọt, đọng lại trên má như sắp sửa lăn đi.

"Nhưng chỉ dụ đã ban ra, tất nhiên là không thể thu hồi được." Tiêu Dặc lộ ra một chút vẻ suy tư, lập tức nói: "Nếu đã như thế, có thấy chỗ kia không?" Hắn giơ tay chỉ. Ỷ Vân Công Chúa nhìn theo ngón tay hắn, thầm nghĩ ngón tay hắn quả thực rất đẹp, đáng tiếc khí thế quá mức áp người khiến người ta không chịu nổi.

Ỷ Vân Công Chúa áp chế ý nghĩ trong đầu, thì thấy phía đó là bậc thềm đá, lan can cùng mặt đất trống trải...

Nàng nghi hoặc nhìn Tiêu Dặc.

Tiêu Dặc nói: "Chi bằng tông vào lan can mà chết, giữ trọn phần tình ý kiên trinh bất khuất này?"

Ỷ Vân Công Chúa chợt ngẩn ra, trong lúc nhất thời ngay cả biểu cảm cũng quên mất, chỉ ngây ngốc nói: "Hoàng thượng?"

Đúng lúc này, tiểu thái giám bước nhanh đi tới. Hắn đến gần Tiêu Dặc, cúi người thì thầm: "Hoàng thượng, nương nương tỉnh rồi."

Tiêu Dặc nghe vậy xoay người đi ngay, thậm chí không chia cho Ỷ Vân Công Chúa nửa ánh mắt.

Ỷ Vân Công Chúa nhìn bóng lưng hắn khuất đi trong lòng không khỏi căng thẳng, hai chân cũng nhũn ra theo.

Thị nữ bên cạnh vội vàng đỡ nàng, khẽ gọi: "Công Chúa?"

Ỷ Vân Công Chúa nhìn quanh bốn phía, thấy toàn là những người lính mặc khôi giáp và những thị vệ đeo đao với thần sắc lạnh lùng.

Nàng nuốt tất cả những gì định nói trở lại vào bụng, đỡ lấy cổ tay thị nữ rồi đi ra ngoài.

Nàng cau mày, vừa cảm thấy lo sợ lại vừa có chút oán hận.

Nàng dĩ nhiên không phải thật lòng yêu quý Hoàng đế Đại Tấn, nàng sợ hắn còn không kịp. Huống chi nàng đã sớm nghe nói, tân đế Đại Tấn từ nhỏ thể chất yếu ớt, không chắc có thể sống đến tuổi tráng niên. So sánh đi so sánh lại, chi bằng gả cho Việt Vương.

Nào ngờ phụ thân nàng ra lệnh, trước hết gả cho Việt Vương sau đó giả vờ thân mật với tân đế. Nếu không thể thao túng được cả hai người thì châm ngòi ly gián bọn họ cũng tốt...

Thế nhưng trước mắt, nàng vừa mới bày tỏ thiện chí thôi thì đã gặp phải phiền toái.

Chẳng lẽ nam tử Đại Tấn thực sự không thích nữ tử bày tỏ tình yêu trắng trợn như vậy sao? 

Sớm biết thế, nàng nên kín đáo hơn chút. Ai có thể ngờ được thế gian lại có nam tử như thế, dâng đến tận cửa cũng không cần?

Tiêu Dặc bước vào Khôn Ninh Cung, Dương Yêu Nhi đã rửa mặt chải đầu xong, ngồi trước gương, trong tay cầm một quyển sách đọc bập bẹ được hai câu, rồi lại im lặng.

Bên trong đốt than sưởi, vô cùng ấm áp. Quần áo trên người nàng có vẻ hơi đơn bạc một chút. Hai lớp vải mỏng manh che trên người, Tiêu Dặc vừa đi đến gần, liền thoáng thấy trên cổ nàng lẫn cổ tay nàng đều mang theo một chút vệt hồng.

Có lẽ là do ngày hôm trước đã quá dùng sức.

Tiêu Dặc dời mắt đi, rồi ngồi xuống bên cạnh nàng ở trước bàn.

Mọi người tự giác lui ra, bên trong rèm che liền chỉ còn lại hai người họ. Tiêu Dặc đưa tay định lấy quyển sách trong tay nàng mới phát hiện nàng không biết từ lúc nào đã nhắm mắt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất rồi.

Nàng hơi nghiêng đầu, sợi tóc bên trán khẽ cọ vào gương mặt nàng, nàng liền nhíu nhẹ mũi. Vì thế Tiêu Dặc đưa tay gạt sợi tóc đi, tiện thể v**t v* một chút gương mặt nàng.

Theo động tác v**t v* của hắn, hai gò má nàng liền nổi lên màu hồng nhạt với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Một chút hương thơm chầm chậm bay lên, len lỏi vào mũi hắn.

Tiêu Dặc một tay ôm nàng vào lòng, khẽ cắn cắn vành tai nàng. Vành tai nàng khéo léo tròn trịa, chóp tai còn lộ ra một chút màu hồng phấn, hết sức mềm mại.

Động tác của hắn vô cùng nhẹ nhàng, nên nhất thời nàng vẫn chưa bị tỉnh giấc, chỉ là theo bản năng né tránh sang bên cạnh. Tay hắn vừa vặn đặt ở vạt áo nàng, nàng vừa né sang một bên, vạt áo liền lỏng ra, y phục trượt mở xuống.

Dương Yêu Nhi mở choàng mắt, mơ hồ nhìn quanh.

Tiêu Dặc ôm chặt nàng vào lòng, từ từ cài lại vạt áo cho nàng, khẽ nói: "Hôm nay đọc gì rồi?"

Dương Yêu Nhi lắc lắc đầu, mới tỉnh táo hơn một chút.

Nàng chỉ chỉ quyển sách trên bàn.

Tiêu Dặc nhìn lên, đó lại là một quyển Kinh Thi, cũng không biết nàng đã lục ra từ đâu.

Dương Yêu Nhi đưa tay lắc lắc quyển sách, khẽ nói: "Lấy ở trên giá." Nói xong, nàng còn bổ sung thêm một câu: "Giá sách của Hoàng thượng."

Tiêu Dặc nghe xong, khựng lại một chút.

Nàng còn có thể tự mình lấy đồ nữa. 

Quả thực là càng lúc càng tiến bộ!

Tiêu Dặc cầm lấy quyển sách tùy ý lật qua vài trang, nói: "Đã thuộc lòng hết chưa?"

Dương Yêu Nhi gật gật đầu, mở miệng liền đọc thuộc hai ba câu: "Tĩnh nữ này xu, chờ ta cho thành ngung. Yêu mà không thấy, tao thủ trù trừ..." 

Những chữ phức tạp hơn một chút, nàng đã có thể nhận biết được không ít, chỉ là viết thì vẫn còn khó khăn hơn.

Ánh mắt Tiêu Dặc lóe lên, hắn chặn bàn tay Dương Yêu Nhi đang đặt trên bàn, cất giọng nói khàn khàn lên một cách chậm rãi, sự lạnh lùng và sát khí ngày thường trong giọng nói đã biến mất hoàn toàn: "Cô gái tĩnh lặng thập phần xinh đẹp, hẹn gặp ta ở góc thành, nhưng lại cố ý trốn đi, khiến ta phải lo lắng không thôi... Yêu Nhi có biết đây là nói về chuyện gì không?"

Dương Yêu Nhi vẻ mặt mờ mịt, đành phải quay đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dặc.

Thời điểm quay đầu lại, nàng không cẩn thận sượt qua môi Tiêu Dặc. Nàng vô thức l**m cánh môi dưới sau đó hơi kéo giãn khoảng cách với Tiêu Dặc.

Tiêu Dặc đưa tay xoa xoa cánh môi nàng, xoa cho môi nàng đều đỏ lên, lúc này mới thản nhiên nói: "Nói về tình yêu nam nữ."

Dương Yêu Nhi thì thầm lặp lại: "Tình yêu nam nữ?"

Tiêu Dặc thu trọn dáng vẻ của nàng vào trong mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một khao khát mãnh liệt. Hắn biết mình là kẻ tham lam. Nhưng trên đời ai mà không tham lam? Hắn càng rung động với nàng thì lại càng mong muốn nàng cũng như vậy với hắn.

Hắn thấp giọng nói: "Tình yêu nam nữ, đó là khi nhìn thấy đối phương sẽ vì người ấy mà vui vẻ hoặc đau buồn, bị mọi hành động của người ấy chi phối cảm xúc. Sẽ cảm thấy tim đập nhanh khó mà tự kiềm chế, sẽ muốn có sự tiếp xúc thân mật hơn với nàng..."

Dương Yêu Nhi vẫn ngây thơ nhìn hắn, rõ ràng muốn nàng lý giải chuyện như vậy là vô cùng khó khăn.

"Giống như thế này..." Tiêu Dặc không nhịn được hung hăng hôn lên môi nàng, còn cắn cánh môi nàng, dùng răng nanh nghiền nát mà cắn.

Dương Yêu Nhi mơ mơ màng màng nghĩ. 

Tình yêu nam nữ, chính là muốn cắn hắn sao?

Tiêu Dặc một tay nâng gáy nàng, tay kia liền kéo mở vạt áo đã cài lại cẩn thận trước đó.

Hắn áp nàng ngã xuống sạp.

Hắn nới lỏng môi nàng, cẩn thận đánh giá khuôn mặt nàng.

Mày mắt nàng vẫn tinh xảo xinh đẹp, đáy mắt chứa đựng ánh sáng trong vắt. Hắn dùng ánh mắt tỉ mỉ phác họa từng chi tiết ngũ quan của nàng, càng nhìn, lại càng có nhiều ôn nhu dũng mãnh tuôn ra từ trong lòng.

"Vĩ Sinh cùng nữ tử hẹn gặp dưới chân cầu, nữ tử không đến, nước dâng lên cũng không rời đi, ôm lấy trụ cầu mà chết. Đó là tình yêu nam nữ."

"Thôi Hộ ở Bác Lăng, dạo chơi phía nam thành đô, gặp được cô nương xinh đẹp tuyệt trần, viết nên bài thơ 'nhân diện hoa đào tương ánh hồng'. Đó là tình yêu nam nữ."

Hắn câu lấy sợi tóc đang che tầm mắt nàng, giọng nói nặng nề nói: "Trẫm gặp Yêu Nhi, tiên tư dật mạo, ngọc cốt hương cơ..." Ngón tay hắn dừng lại bên khóe mắt nàng, nói: "Mắt như trẻ thơ, ngây thơ hồn nhiên. Muốn giấu nàng đi. Đó cũng chính là tình yêu nam nữ."

Dương Yêu Nhi ngơ ngác đối diện với đôi mắt hắn.

Đáy mắt hắn trộn lẫn ngàn vạn thứ đều hòa thành một màu đen nhánh sâu thẳm, chỉ cần đối diện, dường như sẽ cuốn người ta vào...

Nàng cảm giác được một chút quái dị.

Đầu ngón tay tê dại, cảm giác tê dại đó theo đầu ngón tay dần dần lan ra toàn thân, nàng cảm thấy đầu cũng tê dại. Lại còn nóng. Cảm giác nóng bỏng bao bọc nàng bên trong, khiến nàng vô thức cuộn tròn ngón chân để giảm bớt cái cảm giác quái dị đó.

Thấy nàng thủy chung không mở miệng, cả trái tim Tiêu Dặc chìm xuống. 

Ánh mắt hắn tụ lại một chỗ, còn sâu thẳm nặng nề hơn cả bóng đêm.

Hắn đưa tay che mắt nàng, rồi sau đó hôn càng mạnh lên môi nàng, tay cũng thăm dò vào trong y phục nàng.

Nàng đã không hiểu tình yêu, vậy thì tìm cách làm cho nàng cả đời cũng không thể sinh ra nửa phần tình yêu với người khác thì tốt...

Dương Yêu Nhi mơ hồ biết được tâm trạng hắn lúc này nặng nề, nàng liền ngốc nghếch l**m môi hắn, cũng tính là hôn lại.

Hành động này lại như đổ dầu vào lửa, Tiêu Dặc ôm nàng càng chặt.

Không lâu sau, các cung nhân cúi gằm mắt nhìn thoáng qua quần áo trượt xuống đất qua khe hở dưới rèm, họ liền lập tức rút lui ra ngoài xa hơn nữa.

...

Dương Yêu Nhi ngủ một giấc đến tận chiều ngày hôm sau.

Nàng lười biếng gục trước gương trang điểm để Xuân Sa chải tóc cho mình. Nàng đưa tay khảy những chiếc trâm hoa trên bàn, nói: "Ngươi có biết, tình yêu nam nữ là gì không?"

Xuân Sa giật mình, vội vàng hỏi: "Nương nương, nô tỳ, nô tỳ làm sao có thể hiểu được chứ!" 

Nàng vẫn chưa từng tư thông với thị vệ hay thái giám trong cung. Lời nói này của nương nương thực sự khiến nàng sợ đến hồn vía bay đi mất.

Nhưng Liên Quế ở một bên cười một tiếng, nói: "Nương nương sao lại hỏi điều này? Nô tỳ thì có biết một chút từ trong sách."

Dương Yêu Nhi liền quay đầu nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.

Liên Quế nói: "Nam nữ sinh ra tình cảm yêu thương, đó chính là tình yêu nam nữ."

"Tình yêu?"

"Là khi nhìn thấy người đó liền cảm thấy rung động..."

Cảm thấy rung động?

Dương Yêu Nhi cụp mắt, ghi nhớ trong lòng.

Xuân Sa lúc này mới phản ứng lại, chắc chắn là Hoàng thượng đã nhắc đến chuyện này với nương nương, nương nương mới có câu hỏi như vậy. Nàng nhất thời mặt đỏ bừng, vội vàng nói thêm vào: "Lời của Liên Quế cô nương đúng ạ, nhìn thấy người đó mà rung động trong lòng, đó chính là nảy sinh tình yêu."

Dương Yêu Nhi đưa tay sờ ngực mình. 

Vẫn đang đập. 

Luôn luôn đập mà.

Liên Quế thấy hành động của nàng, liền nói tiếp: "Rung động trong lòng là thế này: đó là khi tim đập cực kỳ nhanh, đánh trống reo hò như tiếng trống nổi, đó mới gọi là tâm động."

Dương Yêu Nhi lộ ra vẻ chú tâm, âm thầm gật đầu.

Đợi đến khi dùng xong ngọ thiện, Dương Yêu Nhi quay đầu hỏi: "Hoàng thượng đâu?"

Xuân Sa khẽ nói: "Nghe nói hai ngày nay sứ thần Đại Nguyệt quốc và Thiên Truy quốc ngày ngày dây dưa trước triều đình để gặp Hoàng thượng..."

Dương Yêu Nhi: "Ừm?"

Xuân Sa cắn cắn môi, nói: "Còn không phải là hai nước Đại Nguyệt và Thiên Truy muốn gả công chúa đến Đại Tấn! Đại Tấn chúng ta, việc gì phải cầu cạnh công chúa của họ? Gả sang đây, muốn gả cho ai? Chẳng phải đều muốn gả cho Hoàng thượng sao? Nương nương vừa mới tân hôn với Hoàng thượng, đang là lúc ngọt ngào sao có thể để bọn họ đến quấy rầy?"

Liên Quế nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Xuân Sa một cái, nhưng rốt cuộc nàng cũng không lên tiếng ngăn cản lời nói này của Xuân Sa.

Những người xung quanh đều ở trong Khôn Ninh Cung, có nàng nhìn chằm chằm thì lời nói này sẽ không bị truyền ra ngoài.

Nếu lời nói này có thể dẫn dụ nương nương khai mở tình cảm, cũng hiểu được chủ động làm thân với Hoàng thượng, biết cách giữ chân Hoàng thượng, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ phải cao hứng lắm.

Nàng cần gì phải lên tiếng ngăn cản chứ?

Bên này, Dương Yêu Nhi lặng lẽ nghe Xuân Sa nói xong, mới mở miệng: "Đại Nguyệt Công Chúa?"

Lời nàng vừa dứt, Lưu ma ma liền bước vào cửa. Bà khom người thỉnh an, sau đó nói: "Nương nương, An Dương Hầu Phu nhân, Lâm Dương Hầu Phu nhân và Đại Công Chúa Đại Nguyệt quốc tiến đến vấn an nương nương."

Dương Yêu Nhi "Ừm" một tiếng.

Lưu ma ma liền xoay người đi ra ngoài, mời người tiến vào trong điện.

Các nàng đợi một lúc ở tiền điện, mới đợi được Dương Yêu Nhi.

Dương Yêu Nhi được Xuân Sa và Liên Quế cùng đỡ, ngồi lên ghế chủ vị. Dưới bậc thềm, An Dương Hầu Phu nhân và những người khác đồng loạt hành lễ.

Ỷ Vân Công Chúa trong lòng "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng". Hoàng đế Đại Tấn khó lấy lòng như vậy, nàng chi bằng học hỏi một vài điều từ vị tân hậu kia, thể nào cũng có cách để câu được Hoàng đế Đại Tấn.

Ngày đại yến hôm đó nàng nhìn thấy rất rõ, Hoàng đế Đại Tấn và Tân Hậu vô cùng thân cận, có thể thấy được ân sủng này thực sự khó có được. Vị tân hậu này ắt hẳn có thủ đoạn gì đó.

Ỷ Vân Công Chúa dâng lễ, đi đến gần, ngẩng đầu.

Cứ như vậy nhìn lên, nàng liền dừng lại.

Lúc trước ở yến tiệc, nàng cách khá xa, chỉ mơ hồ thoáng nhìn thân hình của đế hậu, thầm nghĩ Hoàng đế Đại Tấn thân hình cao lớn hẳn là một nhân vật tuấn mỹ, lại nói Tân Hậu thân hình yểu điệu thì cũng là một mỹ nhân thôi.

Nhưng trước mắt...

Ỷ Vân Công Chúa mím chặt môi, một câu cũng không thốt nên lời.

Nào có cái thủ đoạn gì?

Trong lòng nàng không khỏi cay đắng nghĩ, chỉ cần dung mạo như thế này thì cũng đã đủ rồi. Trên đời này, nam tử nào có thể chống đỡ được một khuôn mặt như vậy mà hướng về ngươi cầu thân đâu?

"Ban cho ngồi." Lưu ma ma mặt không cảm xúc, đứng bên cạnh Dương Yêu Nhi nói.

Lưu ma ma nhìn qua vô cùng đáng sợ, đứng bên cạnh cũng khiến người ta cảm nhận được uy thế của Hoàng hậu nương nương mười phần, hẳn là một nhân vật tâm cơ sâu sắc không thể chọc vào.

Trong lòng Ỷ Vân Công Chúa lại có một khối đá lớn rơi xuống.

Nàng vốn dĩ nghĩ, Hoàng hậu Đại Tấn dù có xinh đẹp cũng không thể hơn được nàng. Nàng ở nước Đại Nguyệt vốn có danh tiếng là mỹ nhân, cho nên phụ vương mới phái nàng đến đây.

Nàng lại nghĩ, nghe nói lai lịch của vị tân hậu này có chút kỳ dị, không thể so sánh với nữ tử quý tộc, khí chất, uy thế và mọi thứ khác hẳn nên không bằng nàng, người sinh ra trong hoàng tộc.

... Nhưng rốt cuộc đều trở thành không tưởng. Giờ nghĩ lại, cứ như một trò cười.

Ỷ Vân Công Chúa còn chưa kịp mở lời đã bị đả kích triệt để. Đừng nói đến việc mặt dày mà học hỏi từ Hoàng hậu, nàng ngay cả việc ngồi chung cũng không chịu đựng nổi.

Nàng luôn cảm thấy dung mạo của bản thân, một khi ngồi cùng Hoàng hậu trong một căn phòng liền bị so sánh mà trở thành chấm nhỏ ảm đạm bên cạnh ánh trăng. Làm sao còn có thể nhẫn nhịn tiếp được?

Nàng chỉ gượng gạo nói vài lời với Dương Yêu Nhi rồi tự tìm một cớ, rời đi trước một bước.

...

Chờ khi ra khỏi Hoàng cung.

Ỷ Vân Công Chúa liền không nhịn được cắn chặt răng, nàng quay đầu nhìn thoáng qua cung điện nguy nga phía sau, lại nghĩ đến bài trí trong Khôn Ninh Cung vừa rồi, cảnh tượng cung nhân hầu hạ Hoàng hậu... Rốt cuộc là Đại Nguyệt quốc vẫn không thể nào sánh bằng.

Quyền thế địa vị, vinh hoa phú quý như vậy thực sự khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ đố kỵ.

Nữ tử nào mà không muốn được người ta sủng ái, vây đỡ?

Nàng cũng tưởng tượng, một bên có Việt Vương yêu mến nàng, một bên lại có Hoàng đế Đại Tấn yêu thương nàng, như thế... Nghĩ đến đây, nàng tất nhiên cũng có thể sống một cuộc sống tương tự.

Ỷ Vân Công Chúa nhíu chặt mày, nói: "Quả là một nước cờ sai lầm, hiện giờ lại không biết nên làm thế nào mới tốt đây."

"Điều này có gì đáng phải buồn phiền?" Thị nữ bên cạnh nàng ghé sát vào, nói nhỏ rằng: "Nam tử trên đời này dù có giả vờ là chính nhân quân tử đến đâu, nhưng lại có ai không yêu thích nữ sắc? Dung mạo Công Chúa ngày thường đã đẹp, dáng người cũng vô cùng tuyệt vời..."

"Ngươi muốn ta dùng sắc dụ ư?"

Cái gọi là sắc dụ này dĩ nhiên là mạnh dạn dùng cơ thể để quyến rũ. 

Nếu không chỉ dựa vào sắc đẹp trên khuôn mặt, lại làm sao bằng được vị tân hậu kia?

Dân phong nước Đại Nguyệt cởi mở, còn có tục lệ huynh tử đệ thừa (huynh chết, đệ kế thừa) . Cái sự "thừa" này không chỉ là địa vị quyền thế và gia sản của huynh trưởng, mà còn cả thê thiếp nữ nhi của hắn. 

Một nữ tử gả cho hai nam nhân cũng không phải là chuyện gì lạ. 

Có thể dùng sắc đẹp để đả động lòng người, đó chính là bản lĩnh của nữ tử.

Ỷ Vân Công Chúa sau một hồi do dự qua đi, liền quyết định chọn biện pháp này.

Nhưng nàng ít khi ra vào cung, cho dù có vào cung cũng rất khó gặp được Hoàng thượng...

Trong đầu Ỷ Vân Công Chúa dần dần hình thành một ý niệm.

Hoàng đế Đại Tấn sủng ái Hoàng hậu, nếu nàng ngày ngày đều đến Khôn Ninh Cung hỏi thăm, chẳng phải sẽ có thể nhìn thấy Hoàng thượng sao?

Khó trách Lục Công Chúa kia hai ngày trước luôn đi tìm Hoàng hậu, hơn nửa cũng là đang đánh chủ ý như vậy!

Bất quá, rốt cuộc Lục Công Chúa kia tuổi còn nhỏ, hiện giờ vẫn chưa thành công, có thể thấy được nàng ta cũng chưa thi triển ra bản lĩnh hữu dụng nào. Còn nàng thì lại khác...

Trong lòng nam tử làm gì có cái gọi là điểm mấu chốt kiên định? 

Bọn họ trời sinh yêu thích chuyện k*ch th*ch.

Nếu nàng ở trong Khôn Ninh Cung, cách cửa phòng, màn trướng mà câu dẫn Hoàng đế Đại Tấn, chẳng phải là một chuyện cực kỳ k*ch th*ch sao? Nếu nàng thực sự cởi bỏ quần áo, nàng không tin Hoàng đế Đại Tấn có lý do gì để cự tuyệt!

Nàng c*n m** d***, cười nói nhỏ với thị nữ: "Lục Công Chúa nước Thiên Truy ngày ấy tùy ý cười nhạo ta, ngày sau liền muốn nàng biết được ta không những phải gả cho Việt Vương, còn muốn cướp đi cơ hội của nàng để giành được sự ưu ái của Hoàng đế Đại Tấn, khiến trong mắt ngài không chứa nổi Lục Công Chúa nàng ta!"

...

Tin tức Đại Công Chúa nước Đại Nguyệt phải gả vào phủ Việt Vương tự nhiên truyền vào Vĩnh An Cung.

Việt Vương trước đó g**t ch*t thị vệ, sau lưng lại muốn đi thành thân, trái tim Thái Hậu làm sao có thể bình tĩnh được?

Bà vốn tưởng rằng, Việt Vương chịu sự nâng đỡ của bà thì Việt Vương nên biết rằng, tất cả những gì hắn có đều là do bà ban cho. Bà vẫy tay muốn hắn, hắn làm sao có thể không nghe theo lý lẽ đó? Nhưng hôm nay, sự việc lại phát triển theo hướng mà bà không mong muốn nhất.

Trong cung Vĩnh An Cung rộng lớn như vậy, bà đã lần đầu cảm thấy lạnh lẽo, lại vì không tìm ra ai là nội gián của Việt Vương mà ngày ngày khó có thể yên giấc.

Hiện giờ bà tự nhiên càng cảm thấy lửa giận bốc lên trong lồng ngực, hận không thể xé nát cái vị Đại Công Chúa nước Đại Nguyệt kia... cũng hận không thể b*p ch*t tiểu hoàng đế.

Nhưng tiểu hoàng đế hiện giờ đã không phải là người bà có thể dễ dàng ra tay được nữa.

Thái Hậu nhắm chặt mắt, gọi một tiểu thái giám đến nói với hắn vài câu, liền đuổi hắn đi.

...

Ngày hôm sau.

Ỷ Vân Công Chúa vào cung đến vấn an Hoàng hậu, đợi khi bước vào cửa lại gặp được Lục Công Chúa Thiên Truy quốc.

"Ồ, Lục Công Chúa cũng ở đây à." Ỷ Vân Công Chúa miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong đáy mắt lại suýt chút nữa không giấu được vẻ ghét bỏ.

Lục Công Chúa liếc nhìn nàng một cái, bĩu môi nói: "Ta muốn cùng nương nương ngắm tuyết."

Ỷ Vân Công Chúa đương nhiên là muốn ở lại đây, ý định ban đầu của nàng là đến đợi Hoàng thượng chứ không phải thực sự đến thăm Hoàng hậu. Nhưng Hoàng hậu đã sắp bước ra cửa, nàng hiển nhiên không thể ở lại trong cung, đành phải nói: "Ta cũng xin đi cùng."

Nói dứt lời, Ỷ Vân Công Chúa đột nhiên cảm giác được có một ánh mắt dừng lại trên cơ thể nàng, như kim châm vậy, khiến nàng giật mình suýt nhảy dựng lên. 

Nàng nhìn theo ánh mắt đó, liền thấy nữ tử cao gầy mặc sa đen đứng bên cạnh Lục Công Chúa.

Đáy lòng Ỷ Vân Công Chúa căng thẳng. 

Đây là Vu Nữ nước Thiên Truy, tốt nhất nên tránh đi.

Dương Yêu Nhi thì mặc kệ có ai đi theo, nàng chỉ lo ngắm tuyết, chơi tuyết là tốt rồi.

Nàng đi trước đứng dậy, dẫn theo Xuân Sa, Liên Quế đi ra ngoài. 

Lục Công Chúa và những người khác mới bước theo sau.

Tất cả mọi người vây quanh bên cạnh nàng, một đường đi thẳng về phía trước. Mắt thấy sắp đến Ngự Hoa Viên, Dương Yêu Nhi kéo kéo mũ trùm đầu nhìn về phía mặt hồ đóng băng bên cạnh.

Mặt hồ trơn bóng, còn phản chiếu ánh bạc.

Thật xinh đẹp.

Dương Yêu Nhi l**m l**m môi, trong đáy mắt dường như cũng chiếu ra ánh bạc.

Đúng lúc, một người từ bên kia xiên ngang bay tới, lao thẳng về phía bên này.

Ỷ Vân Công Chúa hoảng hốt, lùi sang bên cạnh hai bước, đụng Dương Yêu Nhi vào bờ hồ.

Dương Yêu Nhi chớp mắt, cả trái tim trong khoảnh khắc đập như nổi trống, như thể muốn nhảy bật ra khỏi cổ họng. 

Nàng chưa từng trải qua giây phút nào như vậy, thân thể nàng ngả ra phía sau, một luồng cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt ập tới dường như kéo chiếc váy nàng rơi xuống.

Nhưng còn chưa kịp ngã sấp vào mặt hồ đóng băng, một bàn tay đã thu chặt lại ôm lấy eo nàng, gượng gạo kéo nàng lại, hơn nữa còn đẩy nàng sang bên cạnh, ổn định thân thể nàng.

Linh hồn mọi người đều suýt bay ra ngoài.

Mọi người vội vàng chen lấn tiến lên vây quanh Dương Yêu Nhi ở giữa, bọn họ thậm chí suýt chút nữa quỳ xuống đất: "Nương nương, nương nương không sao chứ?"

"Bắt người này!" Đó là tiếng của Liên Quế.

Dương Yêu Nhi lại ngây người đưa tay xoa xoa ngực. 

Tim đập, nhanh quá.

Đây là, ý của sự rung động? Tình yêu nam nữ?

Ơ?

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Liền thấy Vu Nữ Phượng Đình đang đứng bên ngoài đám đông, cúi đầu chỉnh lại cổ tay áo bị rách, mày mắt đều mang theo vẻ lạnh lẽo. 

Lục Công Chúa đang đứng bên cạnh hắn hỏi nhỏ.

Là hắn đã bắt được nàng.