Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 251
topicThập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều - Chương 251 :
Khương Du Mạn ngủ thẳng đến sáng. Sau khi vệ sinh cá nhân, cô sửa sang lại phần đầu của kịch bản, tổng hợp lại một chút, rồi mang theo Tiểu Diệp đến Đoàn Văn công.
Đoàn trưởng Tô và Chủ nhiệm Dương đều không có mặt, cửa văn phòng vẫn khóa. Khương Du Mạn nhìn quanh, tìm kiếm một chiếc ghế để ngồi đợi.
Vừa quay người, cô thấy một người phụ nữ trung niên mặc quân phục.
“Cô là vợ của Phó doanh trưởng, đúng không? Cô đến đây có việc gì sao?” Trang Uyển Bạch nhìn Khương Du Mạn chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực. Cô đã gặp Khương Du Mạn lúc dẫn đội đi ăn ở nhà ăn, một người phụ nữ xinh đẹp như thế này, cô tuyệt đối không thể nhầm được.
Khương Du Mạn không ngờ cô ấy lại biết mình, giải thích: “Vâng, đúng vậy. Tôi là Khương Du Mạn, biên kịch mới của Đoàn Văn công. Tôi đến tìm Đoàn trưởng Tô ạ.”
Nghe Khương Du Mạn nói, Trang Uyển Bạch thoáng sững sờ. Cô không hiểu, Đoàn trưởng Tô có mất trí không mà lại tìm một cô biên kịch trẻ tuổi, xinh đẹp đến thế này? Nếu cô ấy bước ra ngoài, ai cũng sẽ nghĩ đây là múa chính của Đoàn Văn công chứ ai mà biết là biên kịch?
“Hôm nay Đoàn trưởng Tô không có ở đây sao?” Khương Du Mạn hỏi thêm một câu.
Chính câu hỏi này kéo suy nghĩ của Trang Uyển Bạch trở về. Cô lấy lại tinh thần: “Đoàn trưởng đi họp rồi, phải một lúc lâu nữa mới về. Cô…” Nói đến đây, cô chợt không biết nên xưng hô với Khương Du Mạn như thế nào.
“Tôi họ Khương, tên là Khương Du Mạn. Chị cứ gọi tên tôi là được,” Khương Du Mạn kịp thời mở lời.
“Cô Du Mạn.” Địa vị của biên kịch rất cao trong Đoàn rất cao, Trang Uyển Bạch đương nhiên không thể gọi thẳng tên. Cô nói tiếp: “Hôm qua tôi đã chuẩn bị ký túc xá cho cô rồi, cô có thể qua đó nghỉ ngơi trước. Chờ Đoàn trưởng về, tôi sẽ báo cho cô.”
“Vâng, phiền chị quá.”
Cứ thế, Khương Du Mạn đi theo Trang Uyển Bạch rời khỏi khu nhà văn phòng. Thật tình cờ, phòng tập của Đoàn Văn công lại nằm ngay dưới khu ký túc xá.
Khi đi ngang qua cửa phòng tập, Trang Uyển Bạch cố ý nói: “Cô Du Mạn chờ tôi một lát nhé, tôi vào xem tình hình luyện tập của các nữ binh đã.” Các nữ binh Đoàn Văn công thỉnh thoảng cũng sẽ lười biếng, cô cần phải giám sát chặt chẽ.
Khương Du Mạn gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Sẵn tiện nhớ đến Phó Hải Đường, cô cũng bước theo đến cửa phòng.
Trang Uyển Bạch bước vào, lần lượt chỉnh sửa động tác cho từng người. Đến chỗ Phó Hải Đường, cô ấy đang kéo căng chân. Thấy góc độ và động tác đều rất chuẩn xác, Trang Uyển Bạch gật đầu hài lòng: “Mọi người nhìn Phó Hải Đường này.”
Nghe vậy, các nữ binh đều nhìn về phía Phó Hải Đường.
Trang Uyển Bạch tiếp tục: “Dù người ta mới vào Đoàn Văn công chưa lâu, nhưng độ dẻo dai đã hơn không ít người ở đây rồi đấy.”
Nghe những lời này, nhiều người xấu hổ cúi đầu. Họ đều thấy rõ sự thể hiện của Phó Hải Đường mấy ngày nay. Đừng thấy cô ấy là người mới, nhưng trên người không hề có chút “vẻ tân binh” nào, nhảy múa thần thái rất tốt, động tác lại chắc chắn, mềm dẻo. Ngay cả Trang dẫn đầu xưa nay nổi tiếng nghiêm khắc cũng đã khen ngợi cô ấy rất nhiều lần. So với Phó Hải Đường, những “người cũ” như họ lại càng giống lính mới hơn.
Những người khác đã vậy, Khương Minh Hà, người cũng đang kéo chân bên cạnh Phó Hải Đường, lại càng khó chịu hơn. Lúc này, cô ta đang cố gắng nâng chân, dùng thân mình gập sát xuống, là lúc cần tập trung nhất. Tâm trạng vừa bị kích động, cơ thể liền chao đảo. May mà Trang Uyển Bạch đứng bên kịp thời đỡ lấy, nếu không cô ta đã ngã rồi.
“Khương Minh Hà, cô xem tư thế vừa rồi của cô nguy hiểm đến mức nào!” Trang Uyển Bạch nhíu mày, “Độ dẻo của cô không được tốt, phải từ từ làm nóng rồi mới kéo giãn. Cô làm mạnh như vừa rồi, vừa nguy hiểm, lại không có tác dụng gì đâu.”
“Sắp tới là lúc tập dợt tiết mục rồi, cái lúc quan trọng này mà bị thương thì cô còn tính lên đài nữa không?” Giọng điệu của Trang Uyển Bạch rất nghiêm khắc, chủ yếu là muốn Khương Minh Hà phải nhớ kỹ. Một vũ công giỏi, điều quan trọng nhất chính là đôi chân. Động tác vừa rồi của Khương Minh Hà rõ ràng là đang coi thường đôi chân của mình.
Khương Minh Hà không thể hiểu được Trang Uyển Bạch "dụng tâm lương khổ", ngược lại cô ta cảm thấy Trang dẫn đầu đang làm cô ta khó xử trước ánh mắt của mọi người. Đặc biệt là Phó Hải Đường! Vừa được Trang dẫn đầu khen ngợi, mình thì lại bị quở trách, không biết cô ta đang thầm cười nhạo mình đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Khương Minh Hà càng thêm bực bội. Thấy Trang Uyển Bạch vẫn nhìn mình, cô ta c.ắ.n môi gật đầu.
Chờ Trang Uyển Bạch đi nhận xét những người khác, cô ta mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa. Vừa nhìn, cô ta phát hiện Khương Du Mạn đang đứng đó, chợt nhớ lại kế hoạch “tố cáo” ngày hôm qua. Sao suýt chút nữa cô ta quên mất chuyện này được nhỉ ?!
Đáng tiếc là có quá nhiều người ở đây, nếu trực tiếp nói với Trang dẫn đầu thì sẽ làm hỏng thanh danh của bản thân. Thế nên, dù Khương Du Mạn đang ở đó, cô ta cũng không tiện nói thẳng.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Trang Uyển Bạch bước ra ngoài.
Khương Du Mạn đã di chuyển, thay đổi góc nhìn nên Khương Minh Hà không biết Khương Du Mạn đã đi hay chưa. Tóm lại, Khương Minh Hà cho rằng Trang Uyển Bạch chắc chắn không biết chuyện này, nên chờ đến giờ nghỉ trưa, cô ta lập tức chạy đến văn phòng của Trang Uyển Bạch.
Vừa gõ cửa báo cáo, cô ta liền hỏi: “Dẫn đầu ơi, ngoài người của Đoàn Văn công, những người khác có được tùy tiện ra vào phòng tập của chúng ta không ạ?”