Mạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1256
topicMạnh Lên Từ Huyện Lệnh Bắt Đầu - Chương 1256 :Thần Quốc Đô Thành / Tuần Bách Liệt (2)
“Nói nhảm! Dù sao con trai người ta đã chết rồi, mà người chết đó lại là Chu Vân Long – trưởng tử của hắn. Cả cảnh giới tu vi lẫn thiên phú đều thuộc hàng đỉnh tiêm. Trước đây, để hắn đến Thục Sơn Kiếm Tông tu luyện đã tốn không ít tài nguyên, giờ lại chết ngang xương giữa đường, hỏi ai mà hài lòng cho được?”
“Không sai, đúng là đạo lý đó. Chẳng qua ta không hiểu, rốt cuộc ai đã cho Khuất Đinh Văn dũng khí vào lúc đó mà hắn dám giết Chu Vân Long?”
“Ta đoán Khuất Đinh Văn này bản thân cũng không biết pháp khí Nhân Cảnh có thể phát huy uy lực lớn đến thế. Nghe người ta nói, cảnh tượng lúc đó vô cùng thảm thiết, Chu Vân Long bị pháp khí hỏa diễm nuốt sống trực tiếp, cũng như kiểu chết của những tu sĩ Tô Gia cách đây không lâu, thật đáng sợ.”
“Hừ, nói đến đây ta lại thực sự bội phục Thẩm Chủ Tể của Nhân Cảnh này. Trước đây hắn đắc tội Tô Gia, khai chiến với bọn họ thì thôi đi, giờ hắn vẫn không sợ có thêm nhiều cừu gia, thậm chí còn trêu chọc cả Vân Long Thành. Ta nghĩ lần này hắn thực sự không biết Chu Bách Liệt là hạng người nào. Tô Xương Quyết của Tô Gia mà so với hắn, quả thực chỉ là một đứa em út.”
“Nói không sai, Chu Bách Liệt trăm năm trước đã danh chấn cả trong lẫn ngoài Thần Quốc. Nhớ hồi Bát Hoang chiến sự, trong Thần Quốc có Tứ đại tướng lĩnh, Chu Bách Liệt chính là một trong số đó. Hắn suất lĩnh Vân Long đại quân, lúc đó hành sự cực kỳ bất ngờ, lại còn sát phạt quả đoán. Nếu không, Vân Long Thành của hắn cũng không thể phát triển đến địa vị như ngày nay. Không nói tới nhất hô bách ứng, nhưng minh hữu của hắn cũng không ít.”
“Cho nên nói, thực lực chân chính và nội tình của Vân Long Thành tuyệt đối có thể nghiền ép Tô Gia. Cũng không biết Thẩm Mộc này rốt cuộc có thể chịu nổi cửa ải này không. Trong Thần Quốc cảnh, hắn không thể mang theo những chiến hạm và pháp khí kia được. Nếu lát nữa Chu Bách Liệt thật sự nhịn không được xuất thủ, e rằng cũng không ai có thể ngăn cản. Thực lực của Chu Bách Liệt này đã đạt đến lầu mười chín, vượt xa hơn nữa, tuy nói không thể sánh vai với Thần Quốc Đế Quân, nhưng thực lực cũng tương đối cường hoành.”
“Cái này còn cần nghĩ sao? Theo ta thấy, Thẩm Chủ Tể của Nhân Cảnh này cùng Khuất Sâm Bảo của Khuất Các Phủ, cộng thêm Hàm Vân Ế đều sẽ tiêu đời. Không ai có thể chống đỡ được lửa giận của Vân Long Thành.”
Lúc này, mọi người xung quanh nhao nhao phân tích thế cục hiện tại.
Không hề nghi ngờ, dựa theo bầu không khí đang diễn ra thế này, lát nữa Chu Bách Liệt nhất định sẽ ra tay.
Mà bất kể nhìn từ cảnh giới hay nội tình thực lực, cơ hồ đều là nghiền ép hoàn toàn.
Phía sau vẫn không ngừng có người đến xem náo nhiệt.
Rất nhiều tin tức thì tiếp tục truyền lại.
“Tin tức mới nhất, nghe nói Tô Cái của Tô Gia phái người muốn liên hợp với Vân Long Thành để báo thù. Kết quả, nghe nói Chu Bách Liệt này vậy mà không đồng ý!”
“Vì sao? Cùng lúc dọn dẹp Nhân Cảnh không tốt sao?”
“Thiết, Tô Gia trước đó tổn thất nặng nề, đã không còn gì đáng nể. Nếu ngươi là Chu Bách Liệt, ngươi việc gì phải làm thế?”
“Rất rõ ràng, Vân Long Thành hoàn toàn là coi thường thực lực của Tô Gia. Có hợp tác với bọn họ hay không thật ra cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến kết cục, nên Chu Bách Liệt cũng sẽ không nể mặt, tự hạ thấp tư thái để người ta dị nghị.”
“Ha ha, thì ra là thế. Chỉ là Tô Cái lão tổ Tô Gia bị ăn cửa đóng vào mặt, sắc mặt chắc chắn khó coi.
”
Giờ này khắc này, bầu không khí xung quanh mọi người dần dần hưng phấn.
Đối với Vân Long Thành, bọn họ đánh giá vẫn là khá cao.
Dù sao cũng là một trong Tứ đại tướng lĩnh đương kim của Thần Quốc. Cho dù lui khỏi vị trí để trở thành thành chủ quận thành, nhưng không ai biết liệu thực lực của hắn có chút lui bước hay không.
Mà vào thời khắc đám người đang nói chuyện hăng say này.
Thẩm Mộc lại đã dẫn người đi tới bên dưới Khung Vũ Môn của Thiên Triều Thần Quốc.
“Đến rồi!”
“Mau nhìn, Khuất Sâm Bảo của Khuất Các Phủ!”
“Chính là người cạnh Thẩm Chủ Tể của Nhân Cảnh kia phải không? Còn trẻ như vậy?”
“……”
Giờ phút này bên trong cửa thành, còn có thể nhìn thấy đã có một số người từ hạ giới đến.
Thật ra rất dễ phân biệt, chỉ cần nhìn vào phục sức và cảnh giới tỏa ra là có thể thấy được.
Giờ phút này, bọn hắn cũng đều nhao nhao tụ tập bên trong cửa thành để quan sát.
Bên ngoài, mấy ngàn tu sĩ Vân Long Thành đang đứng, đều mặc toàn thân đen với họa tiết Vân Long trang trí.
Mà ở phía trước nhất, có một nam tử nghiêm nghị, ngang ngược. Khí thế tỏa ra từ hắn khiến rất nhiều tu sĩ xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, sát khí bức người.
“Khí tức thật mạnh! Người này hẳn là Chu Bách Liệt.”
“Cường giả lầu mười chín, e rằng lần này sẽ đánh thật.”
“Thật sự muốn động thủ bên ngoài Đô Thành của Thần Quốc sao? Sẽ không sợ Đế Quân trách tội?”
“Dù sao con trai hắn đã chết, cho dù là trút giận thì cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, không phải là quá không thể nói được.”
“Như thế.”
Trong lòng mọi người kinh hãi nhìn.
Khi đã gặp được Chu Bách Liệt, tất cả mọi người cũng có thể dự đoán được chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Giờ phút này,
Chu Bách Liệt nhìn chằm chằm vào nhóm người phía trước.
Bỗng nhiên, hắn liền mở miệng trước tiên: “Rốt cuộc đã tới! Ta đợi các ngươi ở đây đã lâu rồi!”
“!!!”
“!!!”
Ngay khi Chu Bách Liệt nói xong, xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.
Tất cả mọi người theo hướng hắn nhìn về phía xa, đúng lúc thấy Thẩm Mộc, Khuất Sâm Bảo cùng Hàm Vân Ế một đám người.
Hàm Vân Ế phản ứng nhanh nhất, hắn liền một bước tiến lên với vẻ mặt khó coi.
“Tuần… Chu Thành Chủ! Chuyện này ta có thể giải thích. Sau khi chuyện xảy ra, ta cũng đã phái sứ giả đến Vân Long Thành, nhưng đều bị ngươi cự tuyệt ngoài cửa. Đã lần này gặp mặt, xin hãy cho ta……”
Chu Bách Liệt: “Ngậm miệng, Hàm Vân Ế! Nói thêm một chữ nữa, ta san bằng Hàm Nguyên Phủ của ngươi!”
Hàm Vân Ế: “!!!”
Chu Bách Liệt cười lạnh: “Hừ, giải thích ư? Vân Long Thành của ta không cần lời giải thích của ngươi! Trước đây ngươi đã cầu xin ta thế nào để con trai ta tới tham gia đại hội tìm bạn trăm năm của ngươi, ngươi không quên chứ? Nhưng bây giờ con ta đâu!?”
Vừa nói, hắn nhìn về phía Khuất Sâm Bảo: “Còn có ngươi, Khuất Sâm Bảo! Một mạng đổi một mạng, con trai ta đã chết, con trai ngươi, Khuất Đinh Văn, cũng đừng hòng sống sót!”
Khuất Sâm Bảo nghe vậy, sắc mặt khẽ biến: “Tào, Chu Vân Long! Ngươi đừng con mẹ nó chó dại cắn loạn! Con trai ngươi Chu Vân Long kia là tự gây nghiệt. Con trai ta không giết hắn, hắn liền muốn giết con trai ta! Làm gì, các ngươi động thủ thì được, chúng ta Khuất Các Phủ lại không được ư? Hơn nữa, đều do chính hắn chủ quan. Ai có thể nghĩ tới hắn thiên phú tốt như vậy, lầu mười tám đỉnh phong, lại còn không bằng cái thằng con trai củi mục của ta đây?”