Làm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 36
topicLàm Thư Ký Ngáo Ngơ Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo - Chương 36 :Người cân sổ
Tần Thời Viễn hầm hầm rời khỏi phòng họp, sải bước như bay, mặt mũi đỏ gay vì giận, trong lòng không ngừng rủa Tần Thời Uyên và Trần Đường.
Hắn bày mưu tính kế lâu như vậy, chắc mẩm vạn vô nhất thất, rốt cuộc trục trặc ở khâu nào? Lại để mình mất mặt trước bao nhiêu vị trong hội đồng, sau này còn ở lại MQ thế nào nữa?
Đang nghĩ ngợi, hắn chợt thấy một gương mặt quen quen đang đứng trước cổng công ty MQ, giật nảy mình, rồi nổi giận đùng đùng bước tới.
"Bạch Minh Nghĩa! Xem trò hề anh làm kìa! Cái anh đưa cho tôi rốt cuộc là thứ gì?!"
Bạch Minh Nghĩa mặc đồng phục đứng ở cổng, vốn dĩ chán chường vô vị, vừa thấy Tần Thời Viễn thì sợ đến mức quay đầu bỏ chạy, nhưng mới chạy được mấy bước đã bị một bàn tay túm chặt.
"Đứng lại! Hôm đó anh có đến nhà Tần Thời Uyên hay không?"
Bạch Minh Nghĩa mặt mũi đầy chột dạ, gật đầu lia lịa.
"Có có có, tôi thật sự có đi, ngay cả đồ cũng trộm đúng như anh dặn, bìa còn ghi 'tài liệu cơ mật', chẳng phải sao?"
Những gì cậu ta làm đúng là theo yêu cầu của Tần Thời Viễn, chỉ là đến cuối cùng nội dung tài liệu đã bị Trần Đường tráo đổi.
Nhưng chuyện này, cậu ta nào dám nói ra.
"Vậy vì sao trong tài liệu lại không đúng? Tôi vừa rồi... khoan đã, anh đang mặc cái gì thế kia? Sao anh lại xuất hiện ở đây?"
Tần Thời Viễn nói được nửa câu thì bỗng phát hiện quần áo trên người Bạch Minh Nghĩa có gì đó sai sai, hơn nữa với thân phận của cậu ta, thời điểm này vốn không nên xuất hiện ở MQ.
Bạch Minh Nghĩa len lén giãy giụa, cười gượng hai tiếng, giải thích: "Giờ tôi là bảo vệ của MQ, đang đi làm."
Bảo vệ?!
Tần Thời Viễn trừng to mắt, lập tức vỡ lẽ, nghiến răng nói: "Còn nói là không thông đồng với bọn họ! Tần Thời Uyên làm sao có thể để anh tới đây làm bảo vệ? Nói! Rốt cuộc các người đã giở trò gì? Có phải các người đang bày mưu tính kế hãm hại tôi!"
Hắn ta túm cổ áo Bạch Minh Nghĩa, nắm đấm giơ cao, dọa cho Bạch Minh Nghĩa kêu la thảm thiết.
"Cứu mạng! Cứu mạng với!"
"Ngày 15 tháng 5, quản lý Tần hành hung nhân viên trong giờ làm việc, gây ảnh hưởng tiêu cực nghiêm trọng tới công ty, đề nghị khấu trừ tiền thưởng cuối năm."
Đúng lúc này, một giọng nói bình thản vang lên.
Không biết từ bao giờ Trần Đường đã đứng sau lưng họ, tay cầm một cuốn sổ, tại chỗ ghi "báo cáo nhỏ".
Sắc mặt Tần Thời Viễn khựng lại, tuy trong lòng không cam nhưng vẫn hất mạnh Bạch Minh Nghĩa ra.
"Trần Đường! Có phải các người thông đồng cố ý hãm hại tôi không?"
Trần Đường "cạch" một tiếng khép sổ tay lại, nói: "Quản lý Tần, vừa nãy tôi nghe rõ mồn một, hình như chính anh sai Bạch Minh Nghĩa đi trộm tài liệu đấy, xúi giục người khác đột nhập trộm cắp, hành vi này không biết sẽ bị phạt bao nhiêu năm nhỉ?"
Tần Thời Viễn lập tức hoảng loạn, vội vã tách mình ra khỏi Bạch Minh Nghĩa.
"Tôi hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì! Tôi căn bản không quen biết người này! Vừa rồi chỉ thấy hơi quen mắt, nhận nhầm người thôi."
Trần Đường thản nhiên: "Vừa nãy tôi đã ghi âm lại rồi."
Tần Thời Viễn tại chỗ nứt toác.
Chưa bao giờ hắn ta ngã thê thảm như thế, cái gì cũng không dám nói, sợ lại bị nắm thóp, nghiến răng bực bội nửa ngày, vẫn nuốt không trôi, hung hăng lườm Bạch Minh Nghĩa một cái, hạ giọng: "Dám phản bội tôi... cứ đợi đấy!"
Rồi quay người bỏ đi thẳng.
Bạch Minh Nghĩa sợ đến phát khóc, vội vàng chạy tới bên Trần Đường.
"Xong rồi xong rồi, Trần Đường, anh ta có trả thù tôi không?"
"Có chứ."
Trần Đường cho ngay một câu khẳng định, Bạch Minh Nghĩa càng sợ hơn. "Vậy phải làm sao? Nhỡ anh ta quẳng tôi cho bọn chủ nợ, chẳng phải tôi chết chắc à? Tôi còn trẻ, tôi còn chưa muốn chết đâu!"
Cậu ta ôm chặt lấy chân Trần Đường, òa khóc hu hu.
Trần Đường chán ghét đá cậu ta một cước.
"Tần tổng bảo tôi hôm nay dẫn người đi thương lượng với bên cho vay, điều chỉnh lại khoản nợ của anh, sau này mỗi tháng dùng lương bảo vệ của anh để trả."
"Họ có chịu không? Đó là cho vay nặng lãi mà..."
"Không chịu cũng phải chịu, chẳng lẽ anh muốn bị bán đi để trừ nợ?"
Bạch Minh Nghĩa liên tục lắc đầu, lau nước mắt đứng dậy, rối rít lẽo đẽo theo sau Trần Đường, hỏi: "Trần Đường, vậy bao giờ mình xuất phát? Giải quyết sớm chuyện này tôi cũng yên tâm, mấy hôm nay ngay cả ngủ tôi cũng thấy bất an."
Trần Đường liếc cậu ta một cái.
"Giờ mới biết sợ, lúc đi vay tiền thì anh làm gì?"
Bạch Minh Nghĩa cúi đầu nghe dạy, không dám cãi một câu.
Trần Đường nhìn dáng vẻ hiện tại của cậu ta: mặc đồng phục bảo vệ, cúi đầu khép nép, vết bầm trên mặt còn chưa tan, trông lại thấy thuận mắt hơn nhiều.
"Bộ này của anh cũng ổn đấy."
Bạch Minh Nghĩa kéo kéo quần áo mình, hì hì cười: "Là Tần tổng sắp xếp, để tôi làm bảo vệ ở MQ."
Trần Đường gật đầu, trong mắt đầy vẻ hâm mộ.
"Được đó, coi như đỡ quanh co bốn mươi năm."
Làm bảo vệ tốt chứ.
Ước mơ lớn nhất trước kia của cô chính là làm bảo vệ.
Ngày trước đi nhặt rác, cô thường bị bảo vệ vung dùi cui điện đuổi đi.
Họ mặc đồng phục, tay cầm dùi cuu điện, đứng sừng sững trước cửa mấy tòa nhà hào nhoáng, công việc ổn định, thỉnh thoảng còn có thể mượn oai hùm, trông oai phong lẫm liệt!
"Không biết đợi khi tôi về được thế giới ban đầu, có thể bon chen đi làm bảo vệ một phen không, ganh tị quá đi."
Hệ thống nghe ước muốn của cô thì cạn lời, không nhịn được nhắc: 【Thật ra cô có thể bạo dạn thêm chút nữa.】
Những thứ gần đây nó dạy Trần Đường về nghiệp vụ, chỉ cần học đàng hoàng, sau này cho dù trở về thế giới ban đầu, đi làm dân văn phòng cũng hoàn toàn ổn thỏa.
Trần Đường nghe xong, có hơi mong chờ.
"Ý mày là tao còn có thể làm đội trưởng đội bảo vệ?"
Hệ thống: 【......】
Kiếp này nhất quyết phải làm bảo vệ hay sao?
Trần Đường có một niềm tin tôn nghiêm với nghề bảo vệ, dứt khoát ngồi xuống tán gẫu với Bạch Minh Nghĩa một lúc, hỏi han cậu ta lvề công việc thường ngày của bảo vệ.
Trong đầu Bạch Minh Nghĩa chỉ toàn chuyện trả nợ.
"Trần Đường, Tần tổng nói sẽ giúp tôi giải quyết nợ, thật sự không thành vấn đề chứ? Bao giờ chúng ta xuất phát?"
"Tan làm."
Bạch Minh Nghĩa xị mặt: "Còn phải đợi tan làm à? Giờ đi được không?"
"Không. Tự ý về sớm là bị trừ tiền. Đợi tôi chuẩn bị xong sẽ đến tìm anh."
Rời khỏi chốt bảo vệ, trên đường quay lại, Trần Đường vừa đi vừa hỏi hệ thống: "Tiểu Nhất, mày tìm ra bọn cho vay nặng lãi ở đâu chưa?"
【Đã tìm được rồi, có điều cô chắc chắn muốn đi à? Công việc này có thể sẽ rất nguy hiểm.】
Trần Đường cũng biết là nguy hiểm, cảm thán: "Có tiền sai quỷ đẩy cối, ai bảo Tần Thời Uyên trả cao chứ? Những mười lăm vạn cơ mà!"
Hệ thống im lặng hai giây, lầm bầm: 【Nhiều vậy sao? Chẳng phải chỉ đưa cô năm vạn à?】
"Thế à? Anh ta chuyển cho tao mười lăm vạn, vào tay tao thì đó là của tao."
Hệ thống: ......
Năm giờ chiều, tan làm.
Trần Đường và Bạch Minh Nghĩa tới một con phố hẻo lánh, nơi này gần "làng trong lòng đô thị", địa thế phức tạp, long xà hỗn tạp, vừa bước vào là thấy ngay những tờ quảng cáo dán chi chít trên tường.
Vay tiền, đòi nợ, trốn nợ... xâu chuỗi thành hẳn một chuỗi ngành hoàn chỉnh.
Trước đó suốt một thời gian dài Bạch Minh Nghĩa đã trốn ở đây, vô cùng quen với địa hình, chỉ là vừa vào đã run cầm cập, nhát cáy nấp sau lưng Trần Đường, mắt láo liên nhìn khắp nơi, sợ muốn chết.
"Trần Đường, Tần tổng chỉ phái một mình cô tới thôi à? Hai chúng ta... có ổn không?"
Trần Đường: "Thực ra Tần Thời Uyên còn đưa tôi mười vạn, để tôi kiếm thêm vài tay đấm đi theo."
"Thế tay đấm đâu?"
"Bị tôi ăn chặn rồi."
Trần Đường cười nhếch mép đầy gian tà.
Tần Thời Uyên đưa cô mười lăm vạn, năm vạn là phí lao động của cô, mười vạn còn lại để thuê vệ sĩ.
Nhưng nghĩ kỹ thì, vệ sĩ ai làm mà chẳng là làm? Cô tự thân xuất mã cũng thế thôi, thế là dứt khoát tự mình ra trận.
"Không sao, có tôi cũng như nhau. Tôi đã tìm được sào huyệt của bọn họ rồi, đi thôi, mình cùng qua đó."
"Không không không, chỉ hai chúng ta sẽ bị đánh chết mất!"
Bạch Minh Nghĩa sợ đến mức điên cuồng lắc đầu, quay người định bỏ đi, lại bị Trần Đường kéo lại.
"Không đi thử sao biết? Nếu không được, tôi sẽ đi thuê vệ sĩ."
"Đến lúc đó liệu tụi mình còn mạng không?"
Bạch Minh Nghĩa ôm chặt gốc cây ven đường, nhất quyết không chịu bước thêm, đang lúc hai người giằng co, bỗng từ bên cạnh vang lên một giọng quát.
"Này! Mày! Bạch Minh Nghĩa? Mày còn dám quay lại à!"
Vài gã đàn ông to cao lực lưỡng, mặt mũi dữ tợn từ trong ngõ phóng ra.
Bạch Minh Nghĩa che mặt, sợ đến thét chói tai toan chạy, lại bị Trần Đường xách cổ lôi về phía mấy gã kia, nhìn lướt qua từng người, trong lòng yên tâm hơn, hỏi: "Hôm nay bọn tôi tới, là để giải quyết khoản nợ của Bạch Minh Nghĩa."
Vài gã nhìn cái dáng run bần bật của Bạch Minh Nghĩa, lại nhìn sang Trần Đường, cả người mặc vest chỉnh tề gọn gàng, tóc ngắn, người tầm thước, dáng mảnh, tay còn xách cặp tài liệu, trông văn nhã điềm đạm, lại càng thắc mắc.
"Được thôi, anh Dũng nói rồi, thằng này mà còn không trả được nợ thì chặt tay nó! Sau đó moi tim gan tỳ phế thận của nó ra, đem hết đi trừ nợ!"
Gã nhe răng trợn mắt hầm hè, vung nắm đấm thị uy, dọa cho Bạch Minh Nghĩa sợ phát khiếp, quay lại nhìn Trần Đường, cô thì mặt không đổi sắc.
"Dẫn tôi đi gặp anh Dũng đi, chi tiết trả nợ, chúng ta bàn kỹ sau."
Mệnh lệnh bọn chúng nhận được là sau khi tóm được Bạch Minh Nghĩa thì quần cho một trận đã rồi mới áp giải về, nhưng nhìn dáng vẻ không hèn không sợ của Trần Đường, chúng lại chần chừ.
"Được, đi theo bọn tao!"
Bám theo chúng băng qua mấy con hẻm, lại đi thêm một quãng, đến một trung tâm trò chơi khổng lồ.
Băng qua một rừng máy game vào đến văn phòng, một gã trung niên xăm kín tay c** tr*n đang ung dung uống trà, thấy Bạch Minh Nghĩa thì khẩy cười một tiếng.
"Ồ? Quay lại rồi à? Tao có nói rồi đấy, mày đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tao, nợ thì trả tiền, mày còn dám chạy? Hỏi xem tao có cho chưa?"
Hắn xoay xoay bờ vai rộng, khớp xương kêu răng rắc, đứng dậy bước tới, chợt thấy Trần Đường đứng kế bên có vẻ lạc quẻ, bèn cau mày.
"Còn cô là ai?"
Trần Đường bước lên trước, bình tĩnh mở miệng: "Chào anh, tôi là người cân sổ của Bạch Minh Nghĩa."
Nghe hai chữ này, anh Dũng sững người một thoáng, nhìn Bạch Minh Nghĩa, rồi lại nhìn Trần Đường.
"Cô còn biết cái này? Thế cô định cân kiểu gì?"
Từ trước Tần Thời Uyên và Bạch Điềm Điềm đã nghĩ xong đối sách, trước tiên hạ lãi suất vay của Bạch Minh Nghĩa xuống mức tiêu chuẩn pháp luật quy định, sau đó chuyển sang trả góp.
Bạch Điềm Điềm đã thông suốt, trực tiếp giúp cậu ta trả nợ là điều tuyệt đối không thể.
Trần Đường vừa nói xong kế hoạch này, anh Dũng và mấy gã tay chân đều phá ra cười.
"Hạ lãi? Còn đòi trả góp? Bọn mày thật sự tưởng chỗ tao là ngân hàng chắc? Ở đây xưa nay không có cái lệ đó! Không trả được thì lấy mạng nó mà trả!"
Vài gã mài dao soàn soạt.
Trần Đường không nói nhiều, cũng chẳng cãi, trái lại gật đầu luôn.
"Được, vậy các anh ra tay đi."
Nói xong còn chủ động lùi sang một bên.
Động tác này lập tức khiến tất cả sững người.
Bạch Minh Nghĩa sợ đến ứa nước mắt tại chỗ, ôm chân Trần Đường gào khóc: "Trần Đường, cô không thể như vậy, cứu tôi với, tôi còn không muốn chết đâu!"
Trần Đường mặt không đổi sắc.
Lúc mới tới thế giới này, cô từng tưởng đây là chốn ngoài vòng pháp luật, nhưng sống thêm một thời gian, cô nhận ra đúng như hệ thống nói: đây là một xã hội pháp trị, mà còn quản lý cực kỳ tốt, chí ít còn tốt hơn thế giới của Trần Đường. Án mạng ở đây đều là đại án, một năm đếm đi đếm lại cũng hiếm khi xảy ra, mỗi lần cô đánh nhau, cảnh sát đều đến rất nhanh.
Cô tin rằng nếu đám người này thật sự dám ra tay, chưa đầy một ngày, cảnh sát sẽ bao vây nơi này như đổ lưới. Chúng cứ liên tục uy h**p Bạch Minh Nghĩa là vì biết cậu ta có dây dưa với Tần Thời Uyên, chỉ cần dọa đủ mạnh, Bạch Minh Nghĩa thế nào cũng "rụng vàng" ra trả nợ. Trừ khi bất đắc dĩ, bằng không chúng cũng chẳng muốn gây chết người. Nói thật, một cái mạng rách của Bạch Minh Nghĩa, có giết cậu ta rồi tính từ đầu tới chân, chưa chắc đã đền nổi số nợ.
Những điều này ban đầu chỉ là suy đoán của Trần Đường, nhưng khoảnh khắc anh Dũng khựng lại vừa rồi càng khiến cô thêm chắc mẩm.
Anh Dũng nổi trận lôi đình, khàn giọng chửi: "Tao thấy mày căn bản không coi ông đây ra gì! Hạ lãi á, đừng có mơ! Có điều... con nhóc xinh xắn đấy, nếu mày chịu cùng nó trả nợ, tao có thể cân nhắc."
Vừa nói, gã vừa dán mắt nhìn Trần Đường, nở nụ cười gian.
Thấy vậy, Trần Đường khẽ thở dài, đá phăng Bạch Minh Nghĩa còn đang ôm bắp chân mình khóc bù lu bù loa, rồi vén lọn tóc rủ bên tai, mở miệng: "Nếu các anh không đồng ý điều kiện kia, thì tôi còn phương án thứ hai. Phiền những người khác ra ngoài trước được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với anh."
Anh Dũng nghĩ ngợi. Ban đầu còn lo có nguy hiểm, nhưng nhìn đối phương là một cô gái mảnh dẻ, trong khi gã vai u thịt bắp, nổi tiếng đánh đấm cả vùng, lẽ nào lại chịu thiệt? Hơn nữa, kín phòng kín cửa, lát nữa còn có thể...
Gã xoa cằm, cười toe: "Được thôi, chúng mày ra ngoài hết. Để tao với cô em xinh đẹp này từ từ nói chuyện."
Vài tên lập tức lôi Bạch Minh Nghĩa ra ngoài, cửa phòng làm việc được khép lại lần nữa.
Anh Dũng chủ động bước tới, giơ tay định ôm lấy Trần Đường, vừa cười vừa hỏi: "Nói đi, phương án thứ hai là gì?"
Trần Đường mở cặp, lấy ra một viên gạch, đặt "bịch" lên bàn.
"Cái này chính là phương án thứ hai của tôi."
"Rầm" một tiếng, động tác của anh Dũng khựng giữa không trung.
"Mày muốn chơi rắn với tao hả? Con nhóc, gan to phết nhỉ, không sợ hôm nay chết ở..."
"Bốp!"
Còn chưa dứt lời, gã đã ăn trọn một cú đấm bay thẳng, ngã "ầm" xuống đất.
Trong khoảnh khắc, gã bị đánh đến choáng váng, ngồi bệt dưới sàn nhìn Trần Đường trước mặt, thậm chí còn hoài nghi có phải đối phương ra tay thật không. Thân hình mảnh khảnh thế kia, trông yếu ớt thế kia, sao có thể...
Đang nghĩ, Trần Đường đã mặt không cảm xúc xách viên gạch tiến lại.
"Anh Dũng, quyết định chưa? Anh chọn phương án nào?"
Anh Dũng rốt cuộc cũng hoàn hồn, đứng dậy xoay vai, siết chặt nắm đấm to như bắp chân, gầm ghè: "Tao chọn phương án ba, Bạch Minh Nghĩa ở lại, mày cũng phải ở lại! Một đứa không đủ trả, hai đứa chắc chắn đủ!"
Dứt lời, gã vung nắm đấm thật mạnh, nhưng còn chưa chạm được vào Trần Đường đã bị cô nghiêng người lướt qua.
Anh Dũng giật mình, đồng tử co rút. Năm xưa gã vang danh ở khu này dựa vào chính đôi tay, bao nhiêu con nợ lì lợm đều bị gã đấm cho tâm phục khẩu phục, đối phó một phụ nữ, gã cực kỳ tự tin. Gã xoay người tung cú thứ hai, tưởng như nắm phần thắng trong tay.
"Bịch!"
Một nhát gạch quật thẳng lưng gã, mang theo lực đạo lớn khó tưởng.
"Con mẹ nó tao giết mày!"
Anh Dũng lảo đảo mấy bước mới đứng vững, chửi ầm lên, chuẩn bị phản công, nhưng vừa bước được một bước thì chân như bị thứ gì níu lại, không nhúc nhích nổi. Gã cúi đầu, chỉ thấy một cái gì đó lóe sáng như sợi dây điện lướt qua.
"Đợi đã, cái gì thế..."
"Bịch!"
Chưa nói xong, lại ăn thêm một nhát gạch.
Bên ngoài văn phòng.
Mấy tay đàn em dán tai lên cửa, nghe động tĩnh bên trong liền phá ra cười: "Bạch Minh Nghĩa, con đàn bà mày dắt tới toi đời rồi. Giờ chắc bị anh Dũng dạy cho ra bã, không biết lát còn bò ra nổi không ha ha ha..."
Bạch Minh Nghĩa run như cầy sấy, co ro trong góc, không dám nói cũng không dám chạy. Trong lòng cậu ta hối hận muốn chết, đáng ra không nên đi cùng Trần Đường. Cô đánh nhau lợi hại thật, nhưng sao đấu nổi anh Dũng? Một cú của gã đủ đấm chết người đó! Giá như Trần Đường chịu dẫn thêm mấy vệ sĩ, có khi đã không ra nông nỗi này.
Nghĩ xa hơn chút, đáng ra ngày đó cậu ta không nên vay tiền của anh Dũng.
Không. Tất cả là lỗi của chính cậu ta!
Nếu khi đó cậu ta không trộm nốt số tiền cuối cùng của nhà họ Bạch, không ôm mộng lật kèo mà lao vào sòng bạc, thì đã chẳng thua sạch, chẳng mắc núi nợ cờ bạc. Nếu số tiền ấy còn, cậu ta với Bạch Điềm Điềm chẳng dám mơ phú quý gì, nhưng chắc chắn vẫn đủ ăn đủ mặc.
Bây giờ, vì những việc cậu ta làm, Bạch Điềm Điềm sa sút đến mức bị bao nuôi, bản thân cậu ta thì sắp chết đến nơi, còn liên lụy cả Trần Đường.
Càng nghĩ càng hối hận, bên tai vẫn là tiếng bỉ bôi của bọn kia: "Không biết anh Dũng đập cô ta thành cái dạng gì rồi? Đừng có mà đánh nát mặt."
"Tiếng kêu thảm thế này á? Anh Dũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc tí nào, chứ tao là tao không nỡ đâu."
...
Chúng cười cợt huyên náo, làm lòng Bạch Minh Nghĩa càng quặn thắt, một luồng khí như bùng khỏi lồng ngực.
"Trần Đường!"
Cậu ta bỗng hất phăng mấy đứa xung quanh, lao tới vặn tay nắm cửa, vừa đập cửa vừa gào: "Trần Đường! Trần Đường! Cô không sao chứ? Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! Có đánh thì đánh tôi này! Tất cả là lỗi của tôi! Trần Đường!"
"Thằng nhãi, mày muốn chết hả?"
Mấy đứa còn lại lập tức nhào vào túm cậu ta, nhưng kẻ vốn nhát chết như Bạch Minh Nghĩa không biết lấy đâu ra can đảm và sức lực, bám chặt tay nắm cửa, thậm chí còn định xô cửa xông vào.
Đúng lúc đôi bên đang giằng co, cánh cửa văn phòng khóa chặt bỗng mở ra từ bên trong.
Trần Đường thò đầu ra, nhìn cảnh Bạch Minh Nghĩa đang vật lộn: "Anh gọi tôi?"
Mọi động tác chợt đứng hình. Nhìn kỹ lại, ai nấy đều thấy mặt mũi Trần Đường không sứt mẻ lấy một vết, chỉ có tóc hơi rối, trán rịn chút mồ hôi, quần áo trên người vẫn chỉnh tề ngay ngắn.
Cô không bị đánh?
Vậy tiếng kêu thảm thiết vừa nãy là thế nào?
Đang ngơ ngác, cửa lại mở rộng thêm chút nữa, lộ ra phía sau một anh Dũng mặt mũi bầm dập.
Cả bọn sững sờ, nhìn hai người trước mắt mà không tin nổi, rốt cuộc vừa nãy là ai đánh ai?